Lưu Lãng Thanh đi đến trước mặt Tô Thanh Ca, lại thấy Tô Thanh Ca đang khóc.
Hắn ta nghi hoặc: "Thanh Ca, cô sao vậy?"
Lưu Lãng Thanh duỗi tay nắm lấy Tô Thanh Ca!
Lại bị Tô Thanh Ca hất thẳng ra!
Tô Thanh Ca hít sâu một hơi, tránh khỏi Lưu Lãng Thanh, đi đến trước mặt Diệp Bắc Minh: "Diệp tiên sinh... Cô ấy... Cô ấy là người phụ nữ của anh sao?"
...
...
Vừa dứt lời, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh lại!
Khóe mắt Lưu Lãng Thanh khẽ run rẩy.
Như thể vừa bị người hung hăng tát cho một cái!
Không ai ở đây là kẻ ngốc cả, bọn họ lập tức nhìn ra Tô Thanh Ca đã đem lòng ái mộ Diệp Bắc Minh!
Anh thuận miệng trả lời: "Cô ấy xem như một người em gái của tôi".
...
"Đụ mẹ!"
"Lời thoại điển hình của một thằng cặn bã!"
"Mẹ, không ngờ Diệp cuồng nhân lại là một thằng cặn bã!"
Mọi người căm phẫn trào dâng.
Tiêu Nhã Phi rất mất mát: "Hóa ra trong lòng Diệp đại ca mình chỉ là em gái thôi sao?"
Nỗi thất vọng trong lòng Tô Thanh Ca lập tức biến mất: "Ồ? Vậy hả, tôi hiểu rồi".
Diệp Bắc Minh vỗ vỗ bả vai Tiêu Nhã Phi: "Được rồi, anh còn có chút việc cần đi trước đây".
"Dạ!"
Tiêu Nhã Phi nghe lời gật đầu, chỉ cần Diệp Bắc Minh còn ở Thanh Huyền Tông, cô ta có rất nhiều cơ hội.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Bắc Minh chuẩn bị rời đi.
"Dừng lại!"
Lưu Lãng Thanh nhả ra hai chữ.
Mọi người đều lập tức ngừng thở, tất cả nhìn về phía Diệp Bắc Minh.
Anh giống như không hề nghe thấy, nhanh chóng bỏ đi.
Đôi mắt một người trẻ tuổi bên cạnh Lưu Lãng Thanh trầm xuống, người đó bước lên trước ngăn cản Diệp Bắc Minh: "Tên kia, Lưu sư huynh bảo cậu dừng lại, cậu..."
Điều khiến tất cả mọi người bất ngờ là Diệp Bắc Minh lại trực tiếp ra tay!
Phịch!
Ăn một cái tát, người trẻ tuổi ngăn lại Diệp Bắc Minh kia bay ra ngoài như diều đứt dây.
Tiêu Dung Phi giật mình, mặc dù cô ta mới đến Thanh Huyền Tông không lâu nhưng cô ta sớm đã thuộc làu làu tiếng tăm của mười vị trí đầu trên bảng xếp hạng Thanh Huyền!
Lưu Lãng Thanh là Thánh Vương trung kỳ, Diệp Bắc Minh đâu có tư cách nói chuyện như vậy với hắn ta?
Lưu Lãng Thanh quả thực không thể tin vào tai của mình: "Tên kia, cậu nói cái gì?"
Vèo!
Diệp Bắc Minh lười nói nhảm, anh biết loại phiền toái này nếu không giải quyết ngay tại chỗ.
Sẽ tiếp diễn vô cùng vô tận!
Trong nháy mắt, anh xuất hiện trước người Lưu Lãng Thanh!
"Tốc độ thật nhanh!"
Con ngươi Lưu Lãng Thanh khẽ co rụt lại.
Diệp Bắc Minh đánh một quyền tới!
Lưu Lãng Thanh lập tức nổi giận: "Muốn chết!"
Hắn ta nhanh chóng ra tay, đỡ lấy nắm đấm của Diệp Bắc Minh.
Tiếng răng rắc vang lên, nắm đấm của Lưu Lãng Thanh chợt sụp đổ!
"A!"
Một tiếng hét thảm truyền đến!
Quyền thứ hai của Diệp Bắc Minh đánh tới!
Rống!
Mọi người bỗng thấy bên tai văng vẳng tiếng rồng ngâm!
Nắm đấm rơi xuống lồng ngực Lưu Lãng Thanh!
Đùng!
Một tiếng động long trời lở đất vang lên, vị thiên chi kiêu tử đứng thứ mười bảng xếp hạng Thanh Huyền nằm trên mặt đất như một con chó chết.
Không ngừng ói ra máu!
Có người kinh ngạc thốt lên: "Chỉ hai quyền mà đánh bại Lưu sư huynh? Nằm mơ, mình nhất định là đang nằm mơ!"
"Đù!"
Bên cạnh, một người đàn ông chửi bậy thô tục, suýt chút nữa nhảy dựng lên hai mét: "Tôi nhìn nhầm rồi hả?"
"Rốt cuộc Diệp cuồng nhân có cảnh giới gì?"
Các đệ tử ở đây gần như không hít thở nổi!
Trái tim liên tục đập bình bịch kinh hoàng!
Toàn thân Tiêu Dung Phi cứng nhắc!
Tiêu Nhã Phi thì nhìn theo đầy sùng bái!
Chỉ có mình Tô Thanh Ca trưng ra vẻ mặt đương nhiên: "Ngay cả Thánh Chủ Diệp tiên sinh còn giết được, chỉ là một tên đứng thứ mười bảng xếp hạng Thanh Huyền thì tính gì? Dù là hạng nhất bảng xếp hạng Thanh Huyền cũng không phải là đối thủ của anh!"
Tiếng nghị luận sôi trào khắp nơi.
Giọng nói lạnh nhạt của Diệp Bắc Minh vang lên: "Con người của tôi không thích gây chuyện, anh muốn theo đuổi phụ nữ thì tự đi mà theo đuổi!"
"Đừng nghĩ đến việc giẫm lên tôi để khoe khoang, hiểu chưa?"
Yên tĩnh như chết!
Cảm giác vô cùng nhục nhã dâng lên trong lòng Lưu Lãng Thanh, hắn ta ép buộc mình áp chế giận dữ và nhục nhã!
Đối mặt với Diệp cuồng nhân hung hăng càn quấy không gì sánh được, mọi loại nhục nhã chỉ có thể cắn răng nuốt xuống!