Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng: “Tôi ức hiếp người quá đáng đấy, thì làm sao?” “Cậu!” Diệt Tuyệt Thượng Nhân tức đến suýt phun ra máu. Chu Hoàng nhả ra hai chữ: “Quỳ đi”. Cơ thể Diệt Tuyệt Thượng Nhân run lên, không dám tin nhìn Chu Hoàng: “Chu tiểu thư, tôi là cảnh giới Thánh chủ, tên nhóc này cùng lắm là võ thần!” “Ngay cả võ đạo cấp cao mà cậu ta cũng chưa chạm được đến, cô… cô muốn tôi quỳ trước cậu ta?” Chu Hoàng cười, đôi mắt chuyển động như gợn nước: “Bảo bà quỳ thì quỳ, nhiều lời thế làm gì?” “Lão Võ, nếu bà ta không quỳ, thì ông giúp bà ta!” “Rõ!” Ông lão đi theo Chu Hoàng đến gật đầu. Dậm chân, xuất hiện bên cạnh Diệt Tuyệt Thượng Nhân như quỷ mị: “Bà tự quỳ, hay tôi giúp bà?” Diệt Tuyệt Thượng Nhân sợ đến lùi lại ba bước. Bà ta cắn vỡ răng: “Tôi quỳ! Tôi quỳ!” Trong ánh mất chấn hãi của mọi người. Diệt Tuyệt Thượng Nhân thụp một tiếng quỳ trước Lãnh Nguyệt và Sát Chủ. “Hai vị trưởng lão, xin lỗi, là lỗi của Diệt Tuyệt tôi, tôi xin lỗi hai người!” Quỳ thật rồi? Lãnh Nguyệt và Sát Chủ ngẩn người: “Không sao”. Diệt Tuyệt Thượng Nhân chậm rãi đứng lên, nhìn sang Hạ Nhược Tuyết. Bà ta giằng co một lát, mềm đầu gối quỳ xuống: “Hạ Nhược Tuyết, Diệt Tuyệt đã sai, cầu xin cô tha thứ cho tôi!” Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: “Bà không làm hại tôi, còn đưa tôi tìm được Bắc Minh, bỏ qua đi”. “Đa tạ!” Diệt Tuyệt Thượng Nhân cắn răng đứng lên: “Chúng ta đi thôi!” “Đợi đã!” Giọng của Diệp Bắc Minh lại vang lên. Mọi người nghi hoặc nhìn qua! Diệt Tuyệt Thượng Nhân quỳ xuống xin lỗi đã khiến mọi người chấn hãi, Diệp Bắc Minh còn muốn làm gì? Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Vừa nãy bà đã do dự, bây giờ để lại một cánh tay đi!” Đám người Thanh Huyền Tông thộn người! Lãnh Nguyệt và Sát Chủ quay đầu, chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh! Ngay cả Chu Hoàng cũng thộn mặt! Ô Đạo Hoành và Ô Đạo Sinh càng thộn mặt! Cả quảng trường tĩnh lặng! Chấn hãi! Kinh ngạc! Không dám tin! Ngông cuồng là thế nào? Mẹ kiếp, đây mới là ngông cuồng! Không những bắt cảnh giới Thánh chủ hậu kỳ quỳ xuống, mẹ kiếp, lại còn bắt để lại một cánh tay? Diệt Tuyệt Thượng Nhân nổi giận hùng hổ, tức tối gào thét như chó điên: “Diệp Bắc Minh, mày coi tao là ai hả?” “Tao là Diệt Tuyệt Thượng Nhân! Lần trước, những người ăn nói với tao như vậy cũng không được chết toàn thây đâu!” Diệp Bắc Minh thản nhiên nhả ra một câu: “Ồn ào!” Soạt! Lập tức, ra tay! Sau lưng ma khí ngập trời nổi lên, sôi sục giống như thủy triều! Anh cầm kiếm Đoạn Long, chân dẫm lôi ảnh trùng trùng, trong tích tắc xuất hiện trước người Diệt Tuyệt Thượng Nhân! Kiếm Đoạn Long trong tay giáng xuống! “Mày dám!” Diệt Tuyệt Thượng Nhân tức đến bảy lỗ mắt mũi miệng tai xì xì ra khói. Gru! Kiếm Đoạn Long bùng phát, một con tổ long màu đỏ máu hóa thành kiếm khí ập đến! Đồng tử của Diệt Tuyệt Thượng Nhân co lại, Diệp Bắc Minh dám thật ư! “Lần này cho dù nhà họ Chu bảo vệ mày, tao cũng tuyệt đối sẽ không nương tay!” Diệt Tuyệt Thượng Nhân giơ bàn tay lành lặn ra tóm, toàn bộ chân nguyên truyền ra! Hóa thành một bộ vuốt, tóm về phía kiếm Đoạn Long! Bà ta vốn đã bị lão Võ bên cạnh Chu Hoàng đánh trọng thương, lúc này Diệp Bắc Minh giáng một đường kiếm xuống, Diệt Tuyệt Thượng Nhân không đỡ nổi! Phập! Cánh tay của bà ta nổ tung, hóa thành sương máu! “A!” Diệt Tuyệt Thượng Nhân phát ra tiếng kêu cực kỳ bi thảm. “Sư phụ!” Mấy cô gái của Thần Kiếm Môn kinh hãi kêu lên. Diệp Bắc Minh không dừng tay, giáng xuống đường kiếm thứ hai! Trong đôi mắt của Diệt Tuyệt Thượng Nhân phản chiếu ra kiếm Đoạn Long màu đen, bà ta hoàn toàn hoảng sợ. Sợ hãi hét lớn: “Diệp Bắc Minh, mày muốn một cánh tay của tao!” “Bây giờ mày đã hủy một cánh tay của tao rồi, tại sao mày còn muốn ra tay?” Diệp Bắc Minh bình tĩnh lên tiếng: “Tôi đã cho bà cơ hội, tại sao bà không trân trọng?” “Muộn rồi!” “Vừa nãy là một cánh tay, bây giờ là một cái mạng!” Mọi người đều trố mắt! Diệp cuồng nhân muốn giết Diệt Tuyệt Thượng Nhân? Trong lòng Diệt Tuyệt Thượng Nhân cháy lên cơn lửa giận, có thể bùng phát bất cứ lúc nào! Liền sau đó. Bà ta nhìn đôi mắt băng lạnh vô tình của Diệp Bắc Minh, lửa giận lập tức tắt ngấm! Bà ta không nhịn được run lên ớn lạnh, Diệp Bắc Minh không đùa, mà rất nghiêm túc. Diệt Tuyệt Thượng Nhân sợ hãi, lần đầu tiên sợ hãi trong lịch sử, đôi môi bà ta run run: “Xin lỗi… cầu xin cậu tha cho tôi một mạng…” “Muộn rồi!” Diệp Bắc Minh nhả ra hai chữ. Giơ kiếm Đoạn Long, giáng xuống một đường kiếm! “Đừng!” Diệt Tuyệt Thượng Nhân kinh sợ gào thét, đôi mắt già nua phản chiếu bóng của kiếm Đoạn Long đang đập xuống! Phụt! Một kiếm! Diệt Tuyệt Thượng Nhân hóa thành sương máu! Tất cả mọi người trên quảng trường đều nín thở! “Sư phụ!” Mấy cô gái của Thần Kiếm Môn sợ đến gần như thất thanh