Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 704: Cứu người



Ba canh giờ sau, Chu Hoàng đến Nguyệt Phong.

Đến thẳng nơi ở của Diệp Bắc Minh!

“Anh Diệp, tôi đến rồi”.

Không có ai đáp lại.

Chu Hoàng cau mày: “Anh Diệp chắc phải là người giữ lời hứa, thế này là sao?”

Cô ta lại gần căn phòng, định gõ cửa.

Đột nhiên.

“Ừm… Bắc Minh…”

Trong phòng vang lên âm thanh không thể miêu tả.

Cơ thể Chu Hoàng cứng đờ, giữ nguyên tư thế gõ cửa.

Tay dừng trong không trung, cả người như hóa đá!

“Vù!”

Liền sau đó.

Chu Hoàng đỏ từ mặt lan đến tận mang tai, hơi thở dồn dập!

Trong cơ thể giống như có dòng điện chạy qua từng đợt từng đợt.

Cô ta muốn quay người bỏ đi.

Nhưng âm thanh trong phòng lại như có ma lực!

Hơi thở của Chu Hoàng càng lúc càng dồn dập, không ngừng nuốt nước miếng: “Anh Diệp… mạnh đến thế sao?”

Âm thanh trong phòng dần dừng lại.

Hạ Nhược Tuyết chìm vào giấc ngủ say.

Diệp Bắc Minh đẩy cửa đi ra, vừa hay nhìn thấy Chu Hoàng cứng đờ người đứng trước cửa.

“Sao cô lại ở đây?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

“A? Tôi… việc đó…”, Chu Hoàng phản ứng lại, rùng mình.



Kẹp chặt hai chân.

Mau chóng chuyển chủ đề: “Anh Diệp, vừa nãy tôi đến tìm anh, nghe thấy có tiếng bên trong…”

“Cho nên… cho nên nghĩ ở đây đợi anh”.

Diệp Bắc Minh hơi lúng túng: “Cô đến bao lâu rồi?”

“Không… không lâu lắm”, Chu Hoàng vội vàng lắc đầu.

Diệp Bắc Minh sờ mũi, hỏi sang chuyện khác: “Nói đi, cô đến tìm tôi có chuyện gì?”

Lúc này Chu Hoàng mới nhớ ra, mình đến Thanh Huyền Tông để tìm Diệp Bắc Minh có chút chuyện: “Anh Diệp, là thế này”.

“Lúc trước khi ở Thiên Hạ Đệ Nhất các Côn Luân Hư, tôi thấy y thuật của anh rất cao cường”.

“Sau đó sau khi tôi hỏi thăm về anh ở Côn Luân Hư, cũng nghe nói y thuật của anh cực kỳ nghịch thiên”.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Cô đang điều tra tôi?”

Chu Hoàng lo sợ Diệp Bắc Minh nổi giận, vội vàng lắc đầu: “Không phải, Anh Diệp, tôi không cố ý”.

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh hơi sầm xuống: “Nể tình cô giúp tôi một lần, lần này bỏ qua”.

“Nói đi, rốt cuộc cô tìm tôi có chuyện gì?”

Chu Hoàng suy nghĩ một lúc: “Anh Diệp, tôi hy vọng anh có thể đến nhà họ Chu giúp tôi cứu một người!”

“Cứu người?”

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra, tại sao Chu Hoàng đến Thanh Huyền Tông tìm mình: “Nói đi, người mà cô muốn tôi cứu tình hình thế nào?”

Chu Hoàng hít sâu một hơi: “Anh Diệp, người mà tôi muốn anh cứu chính là bố của tôi!”

“Một năm trước, bố của tôi vì tu luyện xảy ra vấn đề, dẫn đến kinh mạch bị tổn thương”.

“Hiện giờ thực lực gần như trượt dốc nghiêm trọng, gia tộc Thượng Cổ vô cùng tàn khốc, một khi không có thực lực, chúng tôi sẽ không có chỗ đứng trong gia đình!”

Cô ta nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc một cái: “Tôi từng thấy thủ đoạn của anh Diệp, sau khi người canh giữ của Thiên Hạ Đệ Nhất các được anh ra tay chữa trị, chúng tôi đã đặc biệt quan sát”.

“Bây giờ ông ta gần như đã hồi phục như ban đầu!”

“Cho nên, tôi cho rằng anh Diệp nhất định có thể cứu được bố của tôi!”

Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu từ chối: “Tôi sẽ không cùng cô đến gia tộc Thượng Cổ”.



“A?”

Trong đôi mắt đẹp của Chu Hoàng đầy vẻ thất vọng: “Anh Diệp, tôi sẽ không để anh đi không công”.

“Tôi bảo đảm, nhất định cho anh…”

Diệp Bắc Minh ngắt lời Chu Hoàng: “Tôi không phải muốn đòi lợi ích từ cô”.

“Tuy tôi không đến nhà họ Chu, nhưng cô có thể đưa bố của cô đến gặp tôi”.

“Chỉ cần cô đưa ông ấy đến trước mặt tôi, tôi có thể ra tay khám xem, còn về có thể chữa được hay không, tôi cũng không thể bảo đảm!”

“A?”

Vẻ thất vọng trong đôi mắt Chu Hoàng biến thành vui mừng!

Cô ta vội vàng gật đầu: “Được, anh Diệp, tôi đưa bố của tôi đến ngay!”

“Được, tôi ở Thanh Huyền Tông đợi cô”.

Diệp Bắc Minh gật đầu đồng ý.

Chu Hoàng vô cùng kích động, tiện tay lấy ra một chiếc hộp gỗ: “Anh Diệp, đây là một cây dược liệu mười ngàn năm, hy vọng anh không từ chối”.

“Lôi Đình Diệp mười ngàn năm? Đồ tốt!”

Diệp Bắc Minh cũng không khách sáo, tiện tay nhận lấy.

“Cáo từ!”

Chu Hoàng quay người bỏ đi.

Diệp Bắc Minh nhìn bóng lưng của Chu Hoàng, vẻ mặt hơi kỳ dị: “Cô Chu, đợi đã!”

“A? Sao thế?”

Chu Hoàng dừng lại, nghi hoặc nhìn Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh hơi lúng túng: “Việc đó… tốt nhất cô thay chiếc váy rồi ra về, nếu không…”

Anh chỉ vào váy của Chu Hoàng.

“Váy? A?”

Chu Hoàng hơi nghi hoặc, sờ lên váy.

Chỉ thấy tà váy phía sau ướt một mảng!