“Vâng!” Mấy đệ tử tiến lên, trong tay hiện lên một cây đao như cái móc cong, sắp phế bỏ mấy người. “Các người đừng hòng! Các chị em, ra tay!”, Khương Tử Cơ quát lên một tiếng. Mã trưởng lão cười khinh thường: “Phế vật gì mà cũng dám phản kháng?” Vù! Một luồng uy thế cảnh giới Thánh Chủ khủng bố đè xuống, sức mạnh cường mạnh nghiền áp tấn công! Thực lực khác biệt vô cùng! Các cô gái vốn không chống đỡ nổi, phun ra một ngụm máu tươi rồi bò dưới đất! Đệ tử tay cầm cây đao như cái móc cong giơ tay đao rơi, đâm vào cổ tay cổ chân của các cô gái. “A…!” Từng hồi tiếng kêu thảm kinh người vang lên. Các cô gái ngã trong vũng máu! Người phụ nữ trung niên vẫn chưa thấy hả giận: “Chỉ chém đứt kinh mạch của họ, dùng một vài dược liệu vạn năm là có thể phục hồi!” “Hay là, moi cả đan điền của họ ra đi!” “Moi đan điền của họ ra thì không thể hồi phục được nữa!” Nghe thấy lời này. Mấy người Hạ Nhược Tuyết, Khương Tử Cơ, Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào không nhịn được run lên! Lục Tuyết Kỳ vẫn trong tình trạng hôn mê! Vương trưởng lão thở dài một tiếng: “Liệu có quá đáng quá không?” “Mục tiêu của chúng ta là Diệp Bắc Minh, tuy kết cục cuối cùng của họ cũng sẽ chết, nhưng không cần thiết phải hành hạ thế chứ?” Người phụ nữ trung niên hừ một tiếng: “Cái gì gọi là quá đáng?” “Chúng ta đứng ở vị trí này, đâu thể bố trí ơn huệ?” Mã trưởng lão gật đầu tán thành: “Đúng thế!” Vương trưởng lão lo lắng: “Bọn họ mất đan điền, liệu có chết không?” Người phụ nữ trung niên nhếch miệng cười: “Yên tâm, chỗ tôi có một cây cỏ kéo dài mạng bảy ngày!” “Cho dù bọn họ chỉ còn một hơi thở cuối cùng, cũng có thể sống bảy ngày, những cũng chỉ có bảy ngày thôi!” “Hay là để đích thân tôi ra tay đi!” Vừa dứt lời, người phụ nữ trung niên bước một bước đến trước mấy người Hạ Nhược Tuyết. Giơ tay tóm về phía bụng của bọn họ! Người đầu tiên chính là Khương Tử Cơ! “A!” Khương Tử Cơ kêu thảm một tiếng, phần bụng xuất hiện một cái lỗ khổng lồ. Đan điền bị thiếu phụ trung niên móc ra! Máu tươi đầm đìa! Các cô gái hét lên: “Lục sư tỷ!” “Tử Cơ tỷ tỷ!” Cơ thể Hạ Nhược Tuyết run lên, khuôn mặt tái nhợt. Người phụ nữ trung niên ném ra một chiếc lá của cây cỏ kéo dài mạng sống bảy ngày: “Tự nhặt lên, ăn nó đi!” “Nếu không ăn, cô không sống được quá bảy ngày đâu! Khà khà khà!” Giọng điệu cực kỳ đùa cợt! Khương Tử Cơ cắn răng: “Tôi ăn! Tôi ăn!” “Tôi nhất định phải cố gắng gượng đến lúc tiểu sư đệ ra khỏi tháp Phù Đồ!” Cô ấy bò dưới đất bò đến, nhặt một chiếc lá của cỏ kéo dài mạng sống bảy ngày và ăn nó!” “Được, cô nhất định phải cố trụ đấy!” “Ừm, để bọn tôi xem xem, người tiếp theo là ai đây?” Người phụ nữ trung niên cười thích thú. Ánh mắt nhìn sang Lục Tuyết Kỳ đang hôn mê bất tỉnh: “Ô, còn có người ngất xỉu ư!” “Nếu đan điền của cô ta bị moi ra, liệu có đau đến tỉnh lại không đây?” Giơ tay tóm xuyên đến đan điền của Lục Tuyết Kỳ, giật nó xuống! “A!” Lục Tuyết Kỳ đau đến tỉnh lại, cơ thể cuộn tròn thành con tôm. Vương Như Yên rơi nước mắt: “Bát sư tỷ, không!” “Các người sẽ không được chết tử tế đâu! Nếu tiểu sư đệ của tôi biết các người làm vậy, nhất định sẽ không tha cho các người!” Người phụ nữ trung niên cười lớn âm hiểm: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh? Bảy ngày sau hắn sống được rồi tính đi!” Ánh mắt trầm xuống, nhìn sang Vương Như Yên: “Đến lượt cô rồi, mong đợi không?” Trong tháp Phù Đồ, xung quanh mờ tối một vùng. So với thế giới bên ngoài, không gian to hơn không chỉ gấp trăm lần! Đột nhiên. Nam Cung Uyển cất giọng thanh lạnh: “Bắt đầu từ bây giờ, anh đi theo phía sau tôi!” Diệp Bắc Minh cau mày: “Tại sao?” Nam Cung Uyển quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh, ngạo mạn khẽ cười một tiếng: “Tại sao?” “Bởi vì tôi hiểu tháp Phù Đồ nhiều hơn anh, đi theo tôi, tôi có thể bảo đảm anh được an toàn!” “Nếu anh tự hành động, tôi bảo đảm anh sống không quá ba canh giờ!” Diệp Bắc Minh thản nhiên nhả ra một chữ: “Ồ!” Đi về một hướng. Nam Cung Uyển hừ lạnh lùng một tiếng: “Không cho anh nếm mùi thì anh không biết sự lợi hại của tháp Phù Đồ!” Vừa dứt lời, đột nhiên một bóng đen xông ra từ chỗ tối. Hú! Một con mãnh hổ nhảy ra, thực sự quá đột ngột. Dường như xuất hiện sát người Diệp Bắc Minh, vuốt hổ đập mạnh đến. Phập! Diệp Bắc Minh bị đập bay đi, rơi xuống chỗ cách mấy chục mét về phía sau: “Lực thật cường mạnh, trong tháp Phù Đồ lại có ma thú?” “Sao tôi không cảm nhận được sự tồn tại của nó? Giống như đột nhiên mọc ra vậy!” Diệp Bắc Minh nhìn ma thú phía trước! Đôi mắt vô cùng nghiêm trọng! Con mãnh hổ cao đến ba mét, bốn chân còn thô to hơn cơ thể của người trưởng thành. Theo Diệp Bắc Minh ước tính, ít nhất tương đương với ma thú cấp mười một ở thế giới bên ngoài! Rất khủng bố!