Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 712: Mây Ma Vân



“Bên cạnh tôi thiếu phụ nữ chắc? Tôi cần thu hút sự chú ý của cô?”

“Cô xem cô gầy hom hem, cần ngực không có ngực, cần mông không có mông!”

“Cả ngày mặt lạnh như tiền, giống như người khác nợ cô mấy triệu vậy!”

“Tôi sẽ có hứng thú với phụ nữ như cô chắc?”

“Anh…”

Nam Cung Uyển nổi giận, đang định lên tiếng!

Diệp Bắc Minh quát một câu: “Câm miệng!”

Cơ thể Nam Cung Uyển run lên, đôi mắt cay cay.

Cô ta lớn từng này, đi đến đâu cũng được cung phụng, chưa từng có ai mắng cô ta như vậy!

Trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức.

Một hàng nước mắt trào ra, lập tức ngưng kết thành từng giọt băng rơi xuống!

“Diệp Bắc Minh, tôi hận anh!”

Nam Cung Uyển dâm chận, lao về phía trước.

Bên tai Diệp Bắc Minh yên tĩnh rất nhiều.

Chưa đến một phút, phía trước vang lên tiếng hét lớn kinh sợ của Nam Cung Uyển: “A!”

Không cần nghĩ cũng biết, Nam Cung Uyển gặp nguy hiểm!

Anh hùng cứu mỹ nhân?

Liên quan gì đến mình!

Chuồn thôi chuồn thôi!

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, đi về một hướng khác!

Lúc này, một cây dây leo to bằng cánh tay quấn lấy mắt cá chân của Nam Cung Uyển.

Khuôn mặt cô ta bỗng biến sắc: “Cây mây Ma Vân!”

“Làm sao có thể, chẳng phải nó sống trong nơi sâu nhất của tháp Phù Đồ ư?”

“Dây leo của nó làm sao có thẻ vươn đến tầng thứ nhất chứ?”

Chiếc nhẫn trữ vật của Nam Cung Uyển lóe lên.

Lấy ra một con dao găm được khảm nạm vô số bảo thạch!

Chém thật mạnh xuống cây mây Ma Vân, phát ra tiếng ‘choang’ giòn tan!



Lại không thể đánh thương được cây mây Ma Vân chút nào!

Nam Cung Uyển tỏ vẻ mặt chấn kinh: “Con dao găm này là thần khí của sư phụ tặng cho mình, vậy mà không thể chém đứt được cây mây Ma Vân?”

Dường như nghĩ đến chuyện gì đáng sợ: “Chẳng lẽ…”

Liền sau đó.

Trong cây mây Ma Vân mọc ra mấy cái gai nhọn, đâm xuyên mắt cá chân nõn nà của Nam Cung Uyển!

Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt vốn hoảng hốt của Nam Cung Uyển lập tức trắng như tuyết: “Quả nhiên! Đây là vua mây Ma Vân!”

“Hỏng rồi, vật này trời sinh kỳ dị…”

“Mình…”

Trước mắt Nam Cung Uyển tối sầm.

Con dao găm trong tay rơi xuống!

Cả người mềm nhũn nằm dưới đất, mấy cành dây leo như xúc tu kéo đến, quấn chặt Nam Cung Uyển!

“Một trăm bảy mươi sáu con!”

Diệp Bắc Minh dừng lại.

Bây giờ bất luận anh đi thế nào trong tầng thứ nhất của tháp Phù Đồ, cũng không có ma thú từ ma khí biến ra xuất hiện nữa!

Anh không chần chừ, định xuất phát lên từng thứ hai.

Bốp!

Đột nhiên, một dây leo nhanh chóng ập đến, cuốn lấy cổ chân của Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh phản ứng rất nhanh, chém kiếm Đoạn Long trong tay xuống.

Một đoạn dây leo bị chém đứt, không ngừng ngoe nguẩy giống như đuôi con thằn lằn!

“Đây là cái gì?”

Diệp Bắc Minh giơ chân dẫm dứt dây leo: “Giống như một nhánh cây leo, còn là vật sống?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vui mừng: “Cậu nhóc, nơi này đúng là bảo địa phong thủy, cậu lại gặp may rồi!”

“Thứ này là cây mây Ma Vân, là một loại ma thú thực vật, cũng khá hiếm có!”

“Vừa nãy có lẽ cô bé đó bị vật này hại rồi!”

Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Giải thích cụ thể hơn đi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Cây mây Ma Vân thích uống máu thuần của vật sống, gốc của nó có rất nhiều ma khí thuần khiết!”

“Bọn chúng còn sẽ phát ra một loại sương độc!”



“Bất luận là người hay là ma thú, chỉ cần trúng độc của cây mây Ma Vân, về cơ bản sẽ trở thành dinh dưỡng cho nó!”

Diệp Bắc Minh hỏi: “Nếu đã có độc, tôi phải lại gần bằng cách nào?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ cười: “Yên tâm, thể chất của cậu đặc biệt, trăm độc không xâm chiếm được!”

“Độc của cây mây Ma Vân không có tác dụng với cậu!”

“Vậy còn đợi cái gì?”

Diệp Bắc Minh không hề do dự, đuổi theo hướng của dây leo vươn tới.

Phía trước xuất hiện một cái lỗ thủng, khắp chỗ trên vách đá đều là dây leo!

Diệp Bắc Minh đi sâu vào trong đó.

Vừa đi được mấy trăm mét.

Khắp chỗ trên mặt đất đều là xương trắng, bọn họ dường như đều mặc trang phục của Thanh Huyền Tông.

Diệp Bắc Minh biết, những người này không tránh được sự tấn công của vua mây Ma Vân, bị hấp thụ thành dinh dưỡng!

“Ừm! Ừm!”

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh dừng bước chân, từ đỉnh đầu truyền đến âm thanh kỳ lạ.

Vừa ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy lượng lớn cây mây Ma Vân quấn vào nhau, bao bọc ra một hình người.

“Nam Cung Uyển?”

Diệp Bắc Minh vừa nhìn là nhận ra Nam Cung Uyển trúng chiêu rồi!

Tuy anh không chủ động đi cứu Nam Cung Uyển, nhưng gặp trên dường, tiện tay cứu vẫn có thể!

Soạt!

Anh chém một đường kiếm khí ra, dây leo của cây mây Ma Vân nổ tung.

Nam Cung Uyển mềm nhũn rơi xuống!

Diệp Bắc Minh đón lấy Nam Cung Uyển, cô ta trực tiếp ôm lấy Diệp Bắc Minh, cơ thể không ngừng run lên: “Là anh?... Mau! Mau muốn tôi đi!”

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh sợ giật mình.

Vội vàng buông Nam Cung Uyển ra, nhanh chóng lùi lại!

Nam Cung Uyển ngồi dưới đất, kẹp chặt hai chân, vô cùng khó chịu!

Đôi mắt của cô ta mơ màng, mắt đỏ ửng hoa đào!