Lăng Thiên gầm thét một tiếng, đôi mắt đỏ bừng: “Bây giờ tao cho mày một cơ hội, quỳ xuống cho tao!”
“Tự phế đan điền, sau đó xin lỗi tao trước mặt tất cả người của Thanh Huyền Tông!”
“Có lẽ, tao còn suy nghĩ cho mày chết toàn thây!”
Đột nhiên.
Hạ Nhược Tuyết hít sâu một hơi: “Bắc Minh, giết!”
“Bất luận có hậu quả gì, em gánh vác cùng anh!”
Tô Thanh Ca cũng phản ứng lại, hét lên với Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, giết Lăng Thiên đi, bất luận sau đó anh phải đối mặt với việc gì!”
“Thanh Ca đối mặt cùng anh!”
Tô Trường Phong cũng sợ đến ngốc nghếch!
“Tô Thanh Ca, cô điên rồi phải không? Cô tự tìm cái chết, đừng kéo theo nhà họ Tô!”
Tô Trường Phong quát lớn một tiếng.
Trái tim như ngồi trên xe leo núi, quá kích thích!
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ, không ngờ Tô Thanh Ca lại đứng ra.
Tiêu Nhã Phi vung nắm đấm nhỏ: “Hắn ta sỉ nhục anh Diệp như vậy, đáng chết!”
“Anh Diệp, giết anh ta đi!”
Tiêu Dung Phi vội vàng bịt miệng của em gái: “Nhã Phi, em im miệng đi!”
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh bước một bước đến trước người Lăng Thiên, giơ kiếm Đoạn Long!
Cuối cùng Lăng Thiên sợ hãi, toàn thân không ngừng run lên, khuôn mặt anh tuấn không còn giọt máu: “Không… đừng…”
“Anh Diệp, xin dừng tay!”
Đột nhiên, một giọng nói lanh lảnh vang lên.
Lăng Thiên nhìn ra cửa đại điện, giống như tóm được ngọn cỏ cứu mạng: “Chu Hoàng, Chu tỷ tỷ, cứu tôi!”
“Cứu tôi với! Tên nhóc này điên rồi, hắn muốn giết tôi!”
“Chú Chu, chú cũng đến rồi, tốt quá!”
Người đến chính là Chu Hoàng.
Ngoài cô ta ra, còn có một người đàn ông trung niên khí tức uy nghiêm và lão Võ!
Người đàn ông trung niên cũng sợ giật mình, ông ta nhanh chóng tự giới thiệu: “Tôi là Chu Hiếu Thiên, cậu chính là thần y mà Hoàng Nhi nói phải không?”
“Tôi mặc kệ y thuật của cậu nghịch thiên thế nào, tôi quen biết người này!”
“Hơn nữa cậu ta có thân phận rất cao trong nhà họ Lăng, nếu cậu giết…”
Còn chưa nói hết một câu!
Phụt!
Kiếm Đoạn Long quét đến, đầu Lăng Thiên rơi xuống đất!
Con ngươi của hắn ta cũng sắp nổ tung, đến chết cũng không dám tin Diệp Bắc Minh lại dám giết mình!
Mọi người Thanh Huyền Tông sửng sốt!
Đồng tử của Lãnh Nguyệt và Sát Chủ chấn động!
Tô Trường Phong trượt ngồi xuống đất, muốn khóc mà không có nước mắt!
Khuôn mặt già của Vương Càn Dương tái nhượt, sợ đến suýt ngất xỉu!
Cơ thể Chu Hoàng cứng đờ, đầu óc trống rỗng!
Chỉ có mấy người Hạ Nhược Tuyết, Tiêu Nhã Phi, Tô Thanh Ca ánh mắt vô cùng kiên định!
“Suýt!”
Chu Hiếu Thiên nhìn cái đầu của Lăng Thiên, đôi mắt run lên!
Hít khí lạnh, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Cậu thanh niên, cậu không biết cậu đã gây ra tai họa trời bể thế nào đâu!”
“Bắt đầu từ lúc cậu giết Lăng Thiên, tôi đã đoán trước được!”
“Chỉ cần là người có quan hệ với cậu, bố mẹ của cậu, sư phụ của cậu, huynh đệ tỷ muội của cậu!”
“Thậm chí là bạn bè của cậu, những người quen biết cậu, đều chết chắc rồi!”
Chu Hiếu Thiên lắc đầu: “Nhà họ Lăng, cậu không chọc được đâu!”
Diệp Bắc Minh bật cười: “Dù sao tôi cũng không chọc được, hay là thêm một Võ Đạo Minh đi!”
“Cậu có ý gì?”
Chu Hiếu Thiên ngẩn người.
Rất nhanh ông ta đã biết anh có ý gì!
Chỉ thấy kiếm Đoạn Long trong tay quét ngang ra!
Phụt! Phụt! Phụt
Đám người của Võ Đạo Minh còn chưa phản ứng lại, mười mấy cái đầu bay cao!
Toàn hội trường tĩnh lặng như cái chết!
Trong tĩnh lặng, đôi mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lai nhìn đám người Vương Càn Dương: “Vương trưởng lão, là các ông gọi người của Võ Đạo Minh đến phải không?”
Vương Càn Dương và mấy ông lão sợ đến tê dại da đầu.
Thụp một tiếng quỳ dưới đất!
“Tông chủ, xin tha mạng!”
“Tông chủ, đều là chú ý của tên tiểu nhân Vương Càn Dương!”
“Tông chủ, chúng tôi không dám có chút lòng phản nghịch nào!”
“Tông chủ, chúng tôi tình nguyện ký khế ước linh hồn với cậu, mãi mãi thần phục cậu!”