Ngay cả đồng tử của Tôn Kiếm Khung cũng co lại: “Mau nói đi!”
Thuộc hạ của Võ Đạo Minh mau chóng nói: “Thông tin mới nhất, Kiếm Long Đồ nằm trong tay Diệp Bắc Minh, tông chủ của Thanh Huyền Tông!”
“Tông chủ, đây chính là chân dung của hắn và Kiếm Long Đồ!”
Lại là Thanh Huyền Tông?
Đám người Võ Đạo Minh ngẩn người!
Tôn Kiếm Khung vội hỏi: “Mau, trình tranh chân dung lên!”
“Vâng!”
Thuộc hạ của Võ Đạo Minh tiến lên, quỳ một chân, trình bức chân dung lên.
Từ từ mở ra trước mặt mọi người.
Chỉ thấy.
Trong bức tranh là một người đàn ông vô cùng trẻ, thậm chí có thể nói là hơi non nớt.
Nhưng tư thế trên bức tranh lại cho người ta cảm giác khí thế vô địch!
Anh cầm một thanh trường kiếm màu đen, bên trên điêu khắc hình rồng vờn quanh!
“Đúng là Kiếm Long Đồ!”
“Vật này lại xuất thế rồi?”
“Nghe nói Kiếm Long Đồ là một tấm bản đồ, có thể tìm được tòa bảo tháp trong truyền thuyết!”, ánh mắt của rất nhiều nguyên lão của Võ Đạo Minh sáng lên, sâu trong đáy mắt lóe lên vẻ tham lam.
Tôn Kiếm Khung lập tức hỏi: “Diệp Bắc Minh ở đâu?”
Thuộc hạ của Võ Đạo Minh trả lời: “Nửa canh giờ trước, Diệp Bắc Minh đã rời khỏi Thanh Huyền Tông”.
“Hình như, đi đến vùng đất Nhật Lạc!”
“Vùng đất Nhật Lạc?”
Tất cả đều ngẩn người: “Tên nhóc này đến nơi đó làm gì?”
…
Diệp Bắc Minh và Chu Hoàng đi đến vùng đất Nhật Lạc, cho đến chiều tối mới tìm được một sơn cốc để nghỉ ngơi.
Châm đuốc!
Chu Hoàng còn đặc biệt rải ít bột thuốc ở xung quanh.
Rải thứ này có thể che được khí tức, đề phòng nửa đêm bị ma thú tấn công!
Diệp Bắc Minh muốn nói không cần phải làm như vậy, ma thú nhìn thấy anh, nhận chủ còn không kịp ấy chứ!
Làm sao có thể tấn công?
Nửa tiếng sau.
“Anh Diệp, anh đói không?”
Chu Hoàng nướng một con chim.
Nhìn Diệp Bắc Minh ngồi khoanh hai chân, im lặng vận khí, ánh mắt của Chu Hoàng rất quái dị.
Chỉ cần nhìn mặt của Diệp Bắc Minh, trong đầu cô ta lại bất giác vang lên âm thanh kỳ lạ đó!
Cơ thể cũng phải tê dại!
Diệp Bắc Minh mở đôi mắt: “Cảm ơn, tôi không đói”.
“Được”.
Chu Hoàng vội vàng quay đầu.
Khuôn mặt đỏ nóng bừng, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Diệp Bắc Minh!
Trái tim thụp thụp đập điên cuồng!
Soạt!
Bỗng nhiên, Diệp Bắc Minh đứng lên, giơ tay chém về một hướng!
Đường kiếm khí màu đỏ máu lại bùng phát ra từ trong bàn tay của anh!
Cùng với tiếng kêu thảm, một người đàn ông trung niên từ bóng tối trượt lao ra!
Soạt!
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, dẫm lên lồng ngực của ông ta: “Ông là ai? Tại sao nhìn lén chúng tôi?”
“Tiểu thư… cứu… cứu tôi…”
Người đàn ông há miệng, phun ra ngụm máu tươi.
Chu Hoàng nhận ra người này, sợ giật mình: “Anh Diệp, xin anh nương tay!”
“Ông ta tên là Chu Quốc Nghiệp, là nhân viên tình báo của nhà họ Chu!”
Ý lạnh trong đôi mắt Diệp Bắc Minh biến mất, buông Chu Quốc Nghiệp ra.
“Khụ khụ…”
Chu Quốc Nghiệp bò dậy, sắc mặt tái nhợt phun ra một ngụm máu tươi: “Cậu… cậu thực sự chỉ là cảnh giới tiên thiên sơ kỳ sao?”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Chu Quốc Nghiệp rất muốn chửi thề!
Vãi!
Tuy thực lực của ông ta không cao, nhưng ít nhất cũng là cảnh giới Thánh Vương trung kỳ đấy?
Che giấu khí tức cũng tuyệt đối hàng đầu, vốn âm thầm lại gần, vậy mà bị tên nhóc này chém một nhát đao tay bị thương từ xa cách trăm mét!
Đúng là nghịch thiên!
Anh là quái vật gì đây?
Chu Hoàng cất giọng nghiêm trọng: “Chu Quốc Nghiệp, ông không theo bố của tôi, đến đây làm gì?”
Chu Quốc Nghiệp mới nhớ ra mục đích của mình: “Tiểu thư, gia chủ viết một bức thư cho cô!”
“Lấy ra đây!”
Chu Hoàng thấy hơi kỳ lạ.
“Vâng!”
Sau khi Chu Quốc Nghiệp đưa bức thư ra, rồi đi cà nhắc rời đi.
Chu Hoàng mở bức thư, sau khi đọc một lượt.
Khuôn mặt bỗng biến sắc, hít khí lạnh: “Hỏng rồi!”
Diệp Bắc Minh cảm thấy chuyện này liên quan đến mình: “Sao thế?”
Chu Hoàng hít sâu một hơi: “Anh Diệp, anh đừng đến vùng đất Nhật Lạc thì hơn”.
“Nếu anh thực sự đến đó, sợ rằng không quay về được”.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Ồ?”
Chu Hoàng giải thích: “Anh Diệp, bố của tôi thực sự đã cố gắng hết sức rồi”.
“Bên phía Võ Đạo Minh, bố tôi đã sắp xếp chu đáo ổn thỏa, Võ Đạo Minh thể hiện sẽ không truy cứu chuyện anh giết sứ giả!”
“Hơn nữa, bố của tôi đích thân đến nhà họ Lăng một chuyến, dùng thành ý lớn nhất để bảo đảm cho anh!”
“Tuy nhà họ Lăng đã đồng ý, nhưng…”
Cô ta dừng một chút, quan sát vẻ mặt của Diệp Bắc Minh.
Tiếc là, vẻ mặt của Diệp Bắc Minh không hề thay đổi.
Cô ta tiếp tục nói: “Nhưng nhà họ Lăng chỉ đồng ý, không ra tay với Thanh Huyền Tông”.
“Còn về anh, vì đã giết Lăng Thiên, cho nên một vị lão tổ vô cùng yêu quý Lăng Thiên của nhà họ Lăng đã nói: anh chết chắc rồi!”
Diệp Bắc Minh cười: “Hay cho câu chết chắc rồi!”
“Gia tộc Thượng Cổ các cô đều ngạo mạn như vậy sao?”