Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 762: Anh ấy tuyệt đối không có khả năng chết được



Vẻ mặt cô ta vô cùng đắc ý: “Bố, bố đã nhìn thấy chưa?”

“Chúng ta chỉ cần chủ động truyền tin tức ra ngoài”.

“Thanh Huyền Tông sẽ tự sụp đổ, cùng lắm là mấy ngày nữa, Thanh Huyền Tông sẽ hoàn toàn giải tán!”

Chu Hiếu Thiên nhướng mày: “Nhưng rốt cuộc bố vẫn cảm thấy có chút không yên tâm lắm...”

Ông ta trầm mặc một lát.

“Con gái, con nói xem nếu Diệp Bắc Minh không chết thì phải làm sao đây?”

“Không có khả năng!”

Hô hấp của Chu Hoàng lập tức dồn dập, con ngươi co rút lại một chút.

Rất nhanh cô ta đã nói: “Bố, con thật sự chính mắt nhìn thấy Diệp Bắc Minh bị giết!”

“Kiếm Đoạn Long của anh ta còn bị cướp đi, sao có thể không chết được?”

“Bố chỉ nói lỡ may...”, Chu Hiếu Thiên lắc đầu.

Chu Hoàng quyết đoán lắc đầu: “Không có nhỡ may!”

...

Bên ngoài vùng đất Nhật Lạc.

Hạ Nhược Tuyết và Tô Thanh Ca chạy đến không ngừng chân.

Nhưng một màn trước mắt lại làm cho trong lòng hai người vô cùng tuyệt vọng!

Phía trước làm gì còn có vùng đất Nhật Lạc!

Hoàn toàn bị một màn sương đen bao phủ.

Thảm thực vật bốn phía héo rũ, không hề có chút sự sống nào, hoàn toàn hóa thành một tuyệt địa!

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Hạ Nhược Tuyết ngây người: “Nơi này không phải vùng đất Nhật Lạc sao?”

“Khụ khụ...”

Bỗng nhiên, một tiếng ho khan kịch liệt truyền đến.

Hai cô gái nhìn lại, mấy người tu võ chật vật đi ngang qua cách đó không xa.

Hạ Nhược Tuyết và Tô Thanh Ca đuổi theo rất nhanh: “Mấy vị, tôi hỏi mọi người một chuyện”.

“Nơi này không phải vùng đất Nhật Lạc sao? Sao lại biến thành dáng vẻ này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Sắc mặt một người đàn ông trong đó tối đen: “Vùng đất Nhật Lạc cái gì, vùng đất Nhật Lạc đã không còn rồi!”

“Sao lại thế?”

Hạ Nhược Tuyết và Tô Thanh Ca nhìn thoáng qua nhau, vội vã hỏi.



Người đàn ông ho ra một ngụm máu đen: “Nói cho các cô cũng không sao, dù gì ông đây cũng không sống được nữa!”

“Vùng đất Nhật Lạc có một người phụ nữ tên là nữ hoàng Độc Tiên, tính tình cô ấy vốn dĩ rất ôn hòa”.

“Y thuật cũng rất tốt, có đôi khi còn tốt bụng cứu một số người tu võ bị thương!”

“Nhưng vào mấy ngày trước, nữ hoàng Độc Tiên giống như nổi điên, hạ độc cả vùng đất Nhật Lạc!”

Sắc mặt hắn ta sợ hãi đích nhìn về phía vùng đất Nhật Lạc: “Thật là đáng sợ, những nơi sương đen đi qua, mọi người liền thành đống xương trắng chỉ trong nháy mắt!”

“Vô số cường giả đều chết, người phụ nữ này vừa phóng sương độc vừa nói cái gì mà trả lại mạng tiểu sư đệ tôi đây!”

“Hai người các cô cũng mau đi đi, đợi đến khi sương độc lan ra khắp khu vực này, các cô còn muốn chạy cũng không kịp rồi”.

Nói xong, mấy người tu võ vội vàng rời khỏi nơi tràn ngập ác mộng này.

Hạ Nhược Tuyết ngây người: “Tiểu sư đệ?”

“Chẳng lẽ là... sư tỷ của Bắc Minh?”

“Bắc Minh... Thật sự đã chết...”

Hạ Nhược Tuyết ngây ngẩn cả người.

Nước mắt lặng lẽ chảy dài hai bên má.

Tô Thanh Ca đã được chứng kiến thực lực khủng bố của Diệp Bắc Minh, tin tưởng anh vô điều kiện.

Hơn nữa.

Tô Thanh Ca cũng tuyệt đối không tin Diệp Bắc Minh đã chết: “Nhược Tuyết, cô tỉnh táo lại một chút!”

“Cô là người phụ nữ được anh Diệp thừa nhận, bây giờ anh Diệp không có ở đây”.

“Thanh Huyền Tông nên do cô làm chủ, nếu ngay cả cô đều suy sụp, mọi người sẽ đều xong rồi!”

Cô ta vừa dứt lời.

Hạ Nhược Tuyết đột nhiên tỉnh ngộ: “Đúng, tôi không thể suy sụp!”

“Từ trước đến nay, Bắc Minh đã tạo ra vô số kỳ tích!”

“Cho dù vùng đất Nhật Lạc đã hóa thành biển khí độc, anh ấy cũng tuyệt đối không có khả năng chết được!”

“Đi, trở lại Thanh Huyền Tông!”

...

Cùng lúc đó, dưới Ma Quật.

Diệp Bắc Minh nhìn về phía trước, vẻ mặt rung động: “Rồng? Tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”

“Tôi đã thấy cái gì kia? Thật sự là một con rồng còn sống sao?”

“Đậu má! Đậu má! Đậu má!”

Trong không gian rộng lớn này, đủ loại ký hiệu lấp loé ánh sáng.



Hình thành một pháp trận thật lớn, bên trong pháp trận bị một con rồng màu đen chiếm cứ!

Nó mở mắt ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm người xâm lấn - Diệp Bắc Minh!

Lăng Vận Nhi mở to đôi mắt đẹp, nhìn chằm chằm sinh vật trước mặt.

Hô hấp của cô ta dồn dập, há to miệng: “Diệp... Diệp Diệp Diệp...”

“Anh Diệp, đây là rồng sao?”

Cái đầu màu đen, có bờm giống như sư tử.

Còn có sừng rồng giống như sừng hươu!

Vảy giống cá chép.

Thân hình giống một con rắn lớn.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi nghĩ chắc là không nhìn nhầm đâu”.

Bỗng nhiên, giọng nói giống như sấm sét của rồng đen vang lên: “Tôi còn nghĩ người đến là võ giả loài người, không ngờ lại là một kẻ nửa người nửa ma?”

Diệp Bắc Minh vô cùng chấn động.

Mình lại bị nhìn thấu ngay lập tức ư?

“Ông là ai?”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh vô cùng nghiêm túc.

Rồng đen cười to: “Ha ha ha, nhóc con, cậu không nhìn thấy sao? Tôi là rồng”.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rúm một chút: “Tôi biết ông là rồng, nhưng lai lịch của ông là gì?”

“Vì sao lại bị nhốt ở chỗ này? Pháp trận trên người ông là sao?”

Giọng nói của rồng đen lạnh như băng: “Cậu có hơi nhiều câu hỏi đấy, đương nhiên là tôi bị người ta nhốt ở chỗ này rồi”.

“Nếu không cậu cho rằng tôi ở trong này để chơi sao?”

Diệp Bắc Minh lấy ra một cái lá của cây thần Hỏa Tang: “Ông đã bao giờ nhìn thấy loại cây này sinh trưởng ở đây chưa?”

Rồng đen thuận miệng trả lời: “Đương nhiên là rồi, cây thần Hỏa Tang”.

“Năm đó lúc tôi bị nhốt, cái cây này cũng sinh trưởng ở gần Ma Quật”.

“Sau khi tôi hấp thu hết tinh hoa sinh mệnh của nó, nó đã muốn héo “.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên khó coi cực kỳ: “Cái gì? Ông!”

Rồng đen khinh thường nhìn anh: “Không phải chỉ là một cái cây thần thôi sao? Dù sao cũng sẽ chết, có gì mà phải tiếc chứ”.

Diệp Bắc Minh vô cùng giận dữ: “Có gì mà phải tiếc ư? Ông có biết tôi đang cần quả thần của cây thần Hỏa Tang để đi cứu người không!”

Rồng đen cười: “Cậu muốn cứu người nào?”

Diệp Bắc Minh không hề khách khí: “Không liên quan gì đến ông hết!”