Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 765: Cướp tới cửa



Trận pháp biến mất, Rồng đen cũng biến mất theo.

Tiểu Bạch chạy tới, lúi cúi dưới chân Diệp Bắc Minh nói: “Chủ Nhân, Tiểu Bạch sẽ cố gắng, không phụ lòng nhờ vả của tiền bối Rồng đen!”

...

Thanh Huyền Tông, tin tức Diệp Bắc Minh ra đi đã truyền mười ngày rồi.

Trong mười ngày qua, chín phần mười đệ tử của Thanh Huyền Tông đã bỏ trốn.

Còn lại chưa tới trăm nghìn người.

Mà trăm nghìn người còn lại này lại có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Lúc này, mọi công chuyện của Thanh Huyền Tông đều do vị “tông chủ phu nhân” Hạ Nhược Tuyết tạm thời nắm giữ.

Mười ngày qua, Hạ Nhược Tuyết vô cùng tiều tụy.

Cô ấy vừa mới xử lý xong một chuyện thì có đệ tử vọt vào đại điện báo cáo: “Báo cáo, cô Hạ, người của Ly Hỏa Tông, Bạch Hổ Môn và Tiệt Thiên Giáo tới!”

Hạ Nhược Tuyết lập tức đứng dậy: “Ở đâu?”

“Bọn họ đang bị chặn lại ở cửa!”

“Đi, đi xem nào!”

Hạ Nhược Tuyết đi tới chỗ sơn môn.

Ly Hỏa Tông, Bạch Hổ Môn và Tiệt Thiên Giáo đều là những tông môn gần đây.

Thực lực không hề thua kém Thanh Huyền Tông.

Đương nhiên là Thanh Huyền Tông xưa kia rồi.

Từ sau khi mấy gia tộc lớn sáng lập Thanh Huyền Tông bị tiêu diệt rồi tin tức Diệp Bắc Minh hy sinh lại truyền ra ngoài.

Ba tông môn kia liền bắt đầu liên tục nhắm vào Thanh Huyền Tông.

Bọn họ không chỉ thu nhận rất nhiều đệ tử tài ba của Thanh Huyền Tông mà còn cướp đoạt rất nhiều sản nghiệp của Thanh Huyền Tông.

Hôm nay còn công khai tìm tới tận cửa.

...

Ở ngoài sơn môn.

Hạ Nhược Tuyết vừa mới chạy tới đâu, có người hô lên: “Tông chủ phu nhân tới rồi!”

“Mau mời tông chủ phu nhân làm chủ!”

Vụt!

Hàng trăm nghìn ánh mắt tập trung vào Hạ Nhược Tuyết.

Hạ Nhược Tuyết bước tới trước mặt đám người Ly Hỏa Tông, Bạch Hổ Môn và Tiệt Thiên giáo: “Các vị, cớ sao hôm nay tụ tập ồn ào ở cửa Thanh Huyền Tông thế?”



“Ồn ào hả?”

“Ha ha ha!”

Người của ba tông môn cười phá lên.

Cũng có người không nhịn được mà nói: “Đây chẳng phải là biết rõ mà còn cố hỏi hay sao?”

“Ha ha ha!”

Một tràng cười to vang lên.

Hạ Nhược Tuyết chỉ có thể giả vờ như không nghe: “Người cầm đầu các người đâu rồi?”

Ngay sau đó.

Từ trong đám đông có ba người bước ra.

Một ông lão điềm tĩnh cười khẽ nói: “Tôi là trưởng lão nội môn của Ly Hỏa Tông, Vương Bất Ly!”

Một người đàn ông trung niên kiêu ngạo bên cạnh tiếp lời: “Bạch Hổ Môn, Lý Ngao!”

Một thanh niên tầm hai bảy hai tám khe khẽ biếng nhác nói: “Tôi tới từ Tiệt Thiên Giáo, tên tôi là Bách Lý Phong, là con trai của giáo chủ Tiệt Thiên Giáo!”

Hạ Nhược Tuyết mỉm cười nói: “Ba người dẫn theo nhiều người đến Thanh Huyền Tông chẳng biết có việc gì?”

“Có việc gì hả? Ha ha ha!”

Bách Lý Phong bày ra dáng vẻ quần là áo lượt, không hề khách khí cười to: “Nghe nói tông chủ của Thanh Huyền Tông các người đã chết rồi, còn có hàng trăm nghìn đệ tử rời khỏi tông môn!”

“Vậy nên bọn tôi đặc biệt tới đây hỏi thăm xem rốt cuộc có phải sự thật hay không?”

Những lời này hết như một cây đao.

Đôi mắt Hạ Nhược Tuyết đỏ bừng.

Cô ấy vẫn mỉm cười đáp: “Cậu Bách Lý đây nghe lời đồn ấy từ đâu thế, tông chủ Thanh Huyền Tông chỉ mất tích thôi chứ chưa chết đâu!”

“Phải thế không?”

Bách Lý Phong mỉm cười đăm chiêu nói: “Nếu cậu ta không chết thì sao đệ tử của Thanh Huyền Tông bỏ đi nhiều thế?”

“Chao ôi, bổn công tử đây có lòng hảo tâm, thấy Thanh Huyền Tông các người cũng đáng thương lắm”.

“Chắc là nhiều địa bàn quá các người cũng không giữ được, thôi thì dâng lên vài chỗ cho Tiệt Thiên Giáo chúng tôi đi!”

“Bọn tôi ở đây thành lập vài chi nhánh, bắt đầu từ hôm nay!”

“Mười bảy ngọn núi ở phía bắc núi Hồng Diệp đều thuộc về Tiệt Thiên Giáo bọn tôi, cô Hạ thấy thế nào?”

Vương Bất Ly bình thản nói: “Ly Hỏa Tông cũng có ý đó!”

“Từ núi Trấn Hải trở về nam, mười bảy ngọn núi ấy sẽ thuộc về Ly Hỏa Tông bọn tôi!”

Lý Ngao cười đáp: “Nếu các vị đều đã thành lập chi nhánh thì sao có thể thiếu Bạch Hổ Môn bọn tôi?”

“Mười sáu ngọn núi từ núi Hắc Thạch, núi Kim Sa và núi Trường Vân đều thuộc về Bạch Hổ Môn bọn tôi!”



Bọn họ vừa dứt lời.

Thanh Huyền Tông sôi máu.

“Cái gì?”

“Các người...”

“Đây chẳng phải là cướp đất hay sao?”

Các đệ tử đầy phẫn nộ.

Thanh Huyền Tông chỉ có tổng cộng hơn một trăm ngọn núi.

Mà mấy người này đòi một lần hơn năm mươi ngọn núi!

Gần như cướp hơn phân nửa.

Bách Lý Phong kiêu căng gật đầu đáp: “Đúng thế, chúng tôi cướp đấy!”

“Các người muốn gì?”

Anh ta nghiêng đầu, trầm ngâm hỏi.

Một ngọn lửa giận bùng lên thiêu đốt tất cả lòng mọi người ở Thanh Huyền Tông.

Giọng điệu Hạ Nhược Tuyết trầm xuống: “Cậu Bách Lý làm thể chẳng lẽ không sợ tông chủ Thanh Huyền Tông bọn tôi trở về sao?”

Bách Lý Phong mỉm cười nói: “Cậu ta có thể trở về hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết là nhan sắc của cô Hạ không tệ thôi!”

“Bổn công tử đây khá thấy hứng thú với cô đấy, từ đêm nay cô hãy đi theo tôi đi!”

“Đợi đến khi cậu ta trở về, tôi sẽ trả lại cô thôi, chắc là còn dùng được đấy!”

Hạ Nhược Tuyết giận run người: “Anh là đồ vô liêm sỉ!”

Bách Lý Phong cười rớt nước mắt nói: “Cô Hạ, giờ cô mới biết hay sao?”

“Tôi còn có chỗ còn vô liêm sỉ hơn đấy!”

Giọng nói anh ta trầm xuống: “Còn có vài người vừa nãy mới bất kính với bổn công tử, Đường lão, giết hết đi!”

“Vâng, thưa công tử!”

Sau lưng anh ta, một ông lão từ từ bước ra, đi đến trước mặt vài tên đệ tử của Thanh Huyền Tông kia.

Ông ta tung ra một chưởng.

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!

Hơn mười đóa hoa máu nở rộ, mười mấy người vừa mới mở miệng kia đã lăn đùng ra chết.

“Các người!”

Các đệ tử của Thanh Huyền Tông tức giận không thôi, đồng loạt rút vũ khí ra.