Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 780: Cảnh giới Thần Chủ



Võ giả hoảng sợ nhìn về phía sâu trong nhà họ Chu.

Da đầu tê dại!

Thiếu chút nữa sợ hãi quỳ xuống đất!

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng nghiêm túc: “Nhóc con, cảnh giới Thần Chủ!”

Giây tiếp theo.

Trên bầu trời sâu trong nhà họ Chu xuất hiện một hư ảnh đáng sợ, ngưng tụ thành dáng vẻ con mãnh hổ!

Đây là Bạch Hổ Pháp Tướng của nhà họ Chu!

“Lão phu ban cho mày cái chết!”

Giọng nói lạnh như băng truyền khắp toàn bộ nhà họ Chu.

“Mau lui khỏi đại điện!”

Có người hoảng sợ kêu lên.

Mọi người điên cuồng lao ra khỏi đại điện, khoảnh khắc mọi người bước một chân trước ra khỏi đây.

Trong nháy mắt.

Pháp tướng bạch bổ trong hư không mạnh mẽ bổ về phía đại điện.

Một móng giáng xuống!

Một tiếng vang ‘đùng đoàng’ truyền tới.

Bụi mù đầy trời!

“Diệp Bắc Minh đâu rồi?”

“Hình như chưa ra…”

Võ giả tại đây nuốt nước miếng, sống lưng phát rét.

Lúc này, toàn bộ nhà họ Chu đều yên tĩnh lại.

Phía trước đại điện nhà họ Chu lúc này hóa thành một mảng phế tích!

Đạm Đài Trần trợn trừng mắt: “Không có động tĩnh, Diệp Bắc Minh chết rồi?”

Mặt đẹp của Đạm Đài Lâm trắng bệch: “Lão tổ nhà họ Chu đích thân ra tay, Diệp Bắc Minh kia có cơ hội sống sót?”

Đám người Võ Đạo Minh, Chu Đỗ Di, còn cả đám võ giả có mặt ở đây đều vô cùng kiêng kỵ nhìn sang.

Minh chủ Võ Đạo Minh Tôn Kiếm Khung than thở một tiếng: “Đáng tiếc, Diệp Bắc Minh yêu nghiệt như vậy!”

“Nếu cho hắn thời gian, tuyệt đối…”



Một câu còn chưa có nói xong.

Gào!

Một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa truyền ra.

Cảnh tượng khiến người ta khó quên trong cuộc đời này xuất hiện!

Chỉ thấy một con Tổ Long màu đen phóng lên từ trong bụi mù đầy trời.

Chiến đấu với Bạch Hổ Pháp Tướng kia.

Bạch Hổ Pháp Tướng nhìn thấy Tổ Long lại bị dọa cho run lẩy bẩy, không ngừng kêu lên!

Hư ảnh Bạch Hổ Pháp Tướng dần dần ảm đạm.

“Sao có thể?”

Đám người Chu Đỗ Di, Tôn Kiếm Khung, Đạm Đài Lâm, Đạm Đài Trần trợn tròn mắt.

Tim suýt chút nữa nổ bùm!

“Thứ gì vậy, lão tổ nhà họ Chu thì giỏi lắm sao?”

Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh băng vang lên.

Một lão giả áo gai vội vã xông tới, mặt đầy kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày… Tổ Long Pháp Tướng? Làm sao mày biết Tổ Long Pháp Tướng?”

“Sao có thể?”

“Rốt cuộc mày là ai?”

Mặc dù che giấu rất tốt vẻ tham lam sâu trong ánh mắt.

Từ đầu đến cuối không xóa được!

Diệp Bắc Minh phun ra ba chữ: “Diệp Bắc Minh!”

Lão giả áo gai mặt đầy nghi ngờ: “Diệp Bắc Minh?”

Hôm nay ông ta lần đầu tiên nghe thấy cái tên này.

Giây tiếp theo, lão giả áo gai mặt trầm xuống chất vấn: “Diệp Bắc Minh, mày có biết đây là đâu không?”

“Mày gan lớn thật, dám giết chết người đứng đầu nhà họ Chu trước mặt nhiều võ giả như vậy!”

“Mày có biết hậu quả khi làm vậy không? Giao Tổ Long Pháp Tướng mày tu luyện ra, lão phu có thể giữ cho mày toàn thây!”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh ổn định: “Ông nhiều lời quá, ra tay đi!”

Một câu nhẹ bỗng, khiến lão giả áo gai nổi giận đùng đùng trong lòng!



“Ha ha ha ha!”

Lão giả áo gai giận tái xanh mặt: “Được, được lắm!”

“Lão phu Chu Nhân Kiệt chưa từng gặp qua tên nào mạnh miệng như mày!”

“Hôm nay, lão phu muốn xem, chờ khi mày quỳ xuống dưới chân lão phu có còn mạnh miệng được nữa không!”

Lời vừa dứt, Chu Nhân Kiệt bước ra, hung hãn đánh về phía Diệp Bắc Minh!

Bạch Hổ Bách Tướng của ông ta trời sinh vị Tổ Long Pháp Chế khắc chế, cho nên cũng không sử dụng.

Trong tay có thêm một thanh đao Loan Nguyệt Kim, không có bất kỳ chiêu thức lòe loẹt!

Chỉ là một đao chém về phía hai chân Diệp Bắc Minh!

Chu Nhân Kiệt không muốn lấy mạng trực tiếp Diệp Bắc Minh, ông ta còn phải bắt anh, hành hạ anh nói ra phương pháp tu luyện Tổ Long Pháp Tướng!

Con ngươi Diệp Bắc Minh đông cứng.

Giơ tay lên lấy kiếm Đoạn Long, chém về phía đao Loan Nguyệt Kim!

Một tiếng ‘keng’ giòn dã, đao Loan Nguyệt Kim bị chém thành hai khúc.

“Sao có thể!”

Biểu cảm Chu Nhân Kiệt đông cứng lại: “Chờ chút, kiếm Long Đồ?”

“Lại là thứ đồ này, nhóc con, trên người mày bí mật thật nhiều!”

“Lão phu ngày càng cảm thấy hứng thú, tên ngốc Chu Hiếu Thiên này, ông ta nhất định biết mày có nhiều bí mật, vậy mà không thông báo cho lão phu!”

“Hắn thật đáng chết!”

Con ngươi già nua của Chu Nhân Kiệt đột nhiên mở to!

Một chữ Diệp Bắc Minh cũng không nói, tay cầm kiếm Đoạn Long chém về phía Chu Nhân Kiệt.

Vèo!

Phản ứng của Chu Nhân Kiệt hết sức nhạy bén, vội vàng lùi về phía sau!

Ông ta cười lạnh: “Nhóc con, mày coi lão phu là kẻ ngốc sao?”

“Lai lịch của kiếm Long Đồ khiếp người, lực sát thương khủng khiếp, mày cho rằng lão phu sẽ dùng tay đón?”

Giây tiếp theo.

Trên người ông ta bộc phát ra khí thế cực kỳ mạnh mẽ, đánh một chưởng về phía Diệp Bắc Minh như rời núi lấp biển!

Một phát đánh như gió giật cấp mười tấn công tới.

Diệp Bắc Minh cảm giác bản thân mình như ở trong phong ba bão táp, cơ thể không chịu khống chế bay ra ngoài!