Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 804: Tôi còn có một biệt danh, là Sát Thần!



Bạch!

Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt, sát ý lạnh như băng khóa chặt hai người: "Bây giờ mới muốn rời đi? Không cảm thấy quá muộn sao?"

"Kinh lôi, chém!"

Diệp Bắc Minh giơ kiếm Đoạn Long lên, đâm thẳng lên trời!

Ầm ầm!

Một tiếng sấm rền truyền đến, đám người còn lại ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy được một màn cả đời cũng khó mà quên được!

Chỉ thấy ở sâu trong tầng mây lại xuất hiện một tia chớp hình rồng màu đỏ ngòm!

Nện lên trên người Ngạo Vô Tình và Lăng Huệ!

Ầm!

Hai người lập tức bị chôn vùi, ngay cả cơ hội hóa thành một bãi máu cũng không có.

Cho đến bây giờ, bảy người cảnh giới Thần Chủ, trong nháy mắt đã có năm người chết đi!

Bỗng nhiên, một bóng người lấp lóe lướt qua.

Chu Đỉnh Phong xuất hiện trước mặt đám người Chu Lạc Ly chỉ trong tích tắc.

Ông ta chìa năm ngón tay ra bóp chặt cổ Chu Lạc Ly: "Diệp Bắc Minh, cậu đừng tới đây!"

Sau đó nhanh chóng lùi về phía xa: "Nếu cậu dám tiến lên một bước, tôi sẽ lập tức giết cô ta!"

"Ông!"

Mấy sư tỷ vô cùng sợ hãi: "Buông Lạc Ly sư tỷ ra mau!"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Thả Lạc Ly tỷ ra, tôi sẽ cho ông một con đường sống!"

Đám người tu võ ở đây hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình.

"Quá mất mặt, đường đường là cảnh giới Thần Chủ thế mà lại dùng cháu mình để uy hiếp người ta?"

"Hơn nữa cô gái này vốn chính là người của nhà họ Chu!"

"Lão tổ nhà họ Chu dùng người nhà họ Chu để uy hiếp một người ngoài? Đúng là quá mất mặt".

"Còn không bằng thành thật chiến đấu, ít ra còn bảo vệ mặt mũi cho nhà họ Chu!"

Rất nhiều người đều xem thường.



Đạm Đài Quyết yên lặng lui về trong đám người: "Đi mau! Thực lực của kẻ này vượt ra khỏi dự tính của lão phu!"

Đám người gia tộc Đạm Đài nhân lúc hỗn loạn mà nhanh chóng rời đi.

Nghe thấy mọi người ở đây nghị luận.

Đôi mắt Chu Đỉnh Phong đỏ bừng, gầm thét một tiếng: "Đều im miệng cho tôi!"

Trong đôi mắt ông ta tràn ngập điên cuồng: "Diệp Bắc Minh, lão phu không biết cậu là yêu nghiệt gì hết!"

"Nhưng lão phu biết, thực lực của cậu có rất nhiều liên quan với thanh kiếm trong tay cậu!"

"Nếu cậu không muốn Chu Lạc Ly chết thì hãy giao kiếm Long Đồ trong tay cậu ra đây!"

Điều khiến người ta cảm thấy bất ngờ chính là.

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Chỉ là một thanh kiếm mà thôi, đổi lấy mạng của Lạc Ly tỷ rất có lời!"

"Kiếm này thuộc về ông!"

Nói xong, Diệp Bắc Minh khoát tay, ném kiếm Đoạn Long ra bên ngoài.

“Keng” một tiếng rơi xuống chỗ cách Chu Đỉnh Phong năm mét.

Mọi người đều ngây ra, thế mà Diệp Bắc Minh lại thật sự vứt bỏ kiếm Đoạn Long!

Chu Đỉnh Phong vô cùng mừng rỡ, cưỡng ép Chu Lạc Ly nhặt kiếm Đoạn Long lên: "Ha ha ha ha, kiếm này đã thuộc về lão phu!"

"Long hồn còn chưa kết thúc nhận chủ, long hồn đâu?"

"Ra ngoài cho lão phu, lão phu ra lệnh ngươi nhận tôi làm chủ!"

Chu Đỉnh Phong điên cuồng gào thét!

Lúc này, bên trong kiếm Đoạn Long truyền đến một giọng nói lạnh như băng: "Lấy phụ nữ để uy hiếp, ông còn không xứng làm một võ giả!"

"Còn muốn làm chủ nhân của tôi ư?"

Một giây sau.

Chu Đỉnh Phong hoảng sợ phát hiện chân nguyên trong cơ thể mình bị kiếm Đoạn Long hút đi giống như là vỡ đê!

Mọi người khiếp sợ phát hiện, chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Chu Đỉnh Phong từ một lão già đã biến thành một cái thây khô!

Hốc mắt hõm sâu, máu thịt và chân nguyên khô kiệt!

"Giữ lại cho ông một hơi cuối cùng, giao cho chủ nhân quyết định!"



Bên trong kiếm Đoạn Long truyền đến một giọng nói, sau đó bay thẳng về trong tay Diệp Bắc Minh!

Chu Đỉnh Phong bị dọa đến quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: "Diệp... đại nhân, Lạc Ly là sư tỷ của cậu, hãy nể mặt cô ấy mà..."

Chu Lạc Ly gầm thét một tiếng: "Ông im miệng cho tôi!"

"Từ khi ông ta tay với tiểu sư đệ, tôi đã không bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Chu nữa rồi!"

"Tiểu sư đệ, em cứ tùy ý xử lý!"

Gương mặt xinh đẹp của cô ấy hoàn toàn lạnh lẽo.

"Được!"

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Kiếm Đoạn Long rơi xuống, thân thể khô cạn của Chu Đỉnh Phong nổ tung!

Diệp Bắc Minh mở miệng: "Long hồn, tiếp tục nhận chủ!"

Giọng nói của long hồn vang lên: "Năng lượng của tôi không đủ, cần máu tươi bổ sung!"

Diệp Bắc Minh cười một tiếng: "Điều này còn không đơn giản sao?"

"Tất cả người tu võ của nhà họ Lăng, nhà họ Ngạo, nhà họ Dạ ở đây, ông đều có thể giết!"

Long hồn thét dài một tiếng: "Được, chỉ chờ mỗi câu nói này của cậu thôi!"

Đám người hoàn toàn chấn động, tất cả người nhà họ Ngạo, nhà họ Lăng, nhà họ Dạ đều sợ choáng váng.

"Chúng tôi đâu có ra tay!"

"Cậu đừng nhận sai, nếu như cậu ra tay với chúng tôi chính là lạm sát kẻ vô tội!"

Diệp Bắc Minh cười một tiếng đầy ẩn ý: "Mấy người mà cũng được gọi là vô tội?"

"Mấy người có thể tới giết tôi, tôi lại không thể giết mấy người ư?"

"Diệp Bắc Minh, cậu muốn đuổi tận giết tuyệt sao?"

Đôi mắt mấy lão già như muốn nổ tung, tràn đầy tơ máu nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh cười: "Ông nói không sai, chuyện mà tôi thích nhất chính là đuổi tận giết tuyệt!"

"Đúng rồi, quên nói cho mấy người biết".

"Tôi còn có một biệt danh, là Sát Thần!"