Ngụy Yên Nhiên tức giận, lúc cô ta ở Long Đô, kiêu ngạo giống như phượng hoàng trên trời.
Gặp phải một Tống Trường Phong thì cũng thôi đi!
Vậy mà lại có một thanh niên hoàn toàn không biết tốt xấu.
Cô ta oan ức, rưng rưng nước mắt.
Thiếu chút nữa khóc tại chỗ!
Hàm răng cắn vang dội tiếng kẽo kẹt.
‘Khốn kiếp! Ngu ngốc! Người xấu! Cầm thú! Không đúng, anh không bằng cả cầm thú!’, trong lòng Ngụy Yên Nhiên mắng Diệp Bắc Minh một tràng.
Đối với Diệp Bắc Minh mà nói, anh đang suy nghĩ, sau khi tiến vào Long Đô, làm thế nào xử lý chuyện giữa Diệp Minh Viễn.
Ngụy Yên Nhiên vẫn còn lải nhải ở bên tai anh, đúng là phiền.
Tàu cao tốc đi với tốc độ rất nhanh.
Suốt cả chặng đường Diệp Bắc Minh đều nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh đã quyết định, sau khi tiến vào Long Đô sẽ trực tiếp đi tìm Diệp Minh Viễn hỏi rõ!
Còn Ngụy Yên Nhiên thì âm thầm oán trách Diệp Bắc Minh cả đoạn đường.
Sau khi tàu cao tốc đến Long Đô, Diệp Bắc Minh xuống xe với tốc độ nhanh nhất.
Lướt qua đám người dài không dứt, đi ra ngoài tàu cao cao tốc.
“Anh chờ chút!”
Ngụy Yên Nhiên theo sau, chạy ra ga tàu.
Diệp Bắc Minh nhướn mày, đứng tại chỗ!
“A!”
Ngụy Yên Nhiên chạy quá nhanh, không ngờ Diệp Bắc Minh lại đột nhiên dừng lại.
Cô ta đụng vào người Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh không chút động lòng, nhưng ngực Ngụy Yên Nhiên lại tiếp xúc thân mật sau lưng anh.
Đôi núi kia gần như muốn biến hình!
May là của cô ta là hàng thật, nếu là sản phẩm nhân tạo, e rằng sẽ bị nổ bể ngay tại chỗ!
“Phốc!”
Ngụy Yên Nhiên mông ngã nhào trên đất, đau muốn khóc: “Anh… anh sao lại làm như vậy? Nói đứng lại liền đứng lại, đau chết mất”.
“Có chuyện?”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh quay đầu, nhìn Ngụy Yên Nhiên ngồi dưới đất.
Ngụy Yên Nhiên thiếu chút nữa tức chết, cô ta căm tức nhìn Diệp Bắc Minh: “Ngụy Yên Nhiên cho đến bây giờ không nợ ân tình của người khác, anh vừa cứu tôi, ân tình này tôi phải trả lại cho anh”.
“Không cần”.
Diệp Bắc Minh xoay người rời đi.
Ngụy Yên Nhiên từ dưới đất bò dậy, ngăn Diệp Bắc Minh lại: “Không được, tôi nhất định phải trả!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Tôi nói qua rồi, chuyện vừa rồi tôi không ra tay vì cô”.
“Hừ!”
Ngụy Yên Nhiên hừ lạnh một tiếng, mặt đầy kiêu ngạo: “Tôi biết anh không ra tay vì tôi, nhưng một lần ra tay của anh cũng tương đương là cứu tôi rồi”.
“Tôi cũng đã nói rồi, vì vậy, đây xem như tôi nợ anh một ân tình!”
“Anh đến Long Đô có chuyện gì muốn làm?”
“Hoặc muốn tìm người?”
“Tôi đều có thể giúp anh! Chỉ một lần này thôi, sau lần này chúng ta thanh toán xong”.
Diệp Bắc Minh trong lòng khẽ động.
Nếu Ngụy Yên Nhiên có thể giúp anh đi gặp trực tiếp Diệp Minh Viễn, đây cũng là một lựa chọn tốt!
“Xịch!”
Đúng lúc này, một chiếc Rolls Royce dừng ở cửa ga tàu cao tốc.
Một ông già từ trên xe bước xuống, mặt đầy cung kính, cúi người chín mươi độ nói: “Thưa cô, xin lỗi, tôi tới trễ”.
Mặt đẹp Ngụy Yên Nhiên trầm xuống: “Ông làm việc thế nào vậy?”
“Máy bay không chờ tôi, trực tiếp bay thẳng”.
“Ở tàu cao tốc, ông có biết suýt chút nữa xảy ra chuyện không?”
“Cái gì? Thưa cô, tình huống gì vậy?”, ông già kinh hãi, vội vàng hỏi.
Ngụy Yên Nhiên rất phiền lòng: “Quay về nói với ông sau!”
Diệp Bắc Minh đột nhiên mở miệng: “Tôi quả thật có chút chuyện muốn nhờ cô giúp”.
Ngụy Yên Nhiên nghe xong, lập tức vui vẻ.
Vừa rồi Diệp Bắc Minh còn ngông cuồng tự cao tự đại, nhanh như vậy đã đổi giọng rồi?
Chẳng lẽ nhìn thấy xe mình dùng là một chiếc Rolls Royce?
‘Ha ha, hóa ra cũng là người gió chiều nào xoay chiều ấy, tôi còn tưởng rằng anh có nhiều tính cách ấy chứ! Được rồi, anh giúp tôi một lần, tôi trả anh một ân huệ, từ đây hai chúng ta thanh toán xong’, trong lòng Ngụy Yên Nhiên cảm thấy buồn cười.
“Nói đi, chuyện gì?”, Ngụy Yên Nhiên lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Tôi muốn gặp Diệp Minh Viễn một lần”.
“Diệp Minh Viễn?”
Ngụy Yên Nhiên ngơ ngác, sau đó kinh ngạc nói: “Diệp Minh Viễn nhà họ Diệp ở Long Đô?”
“Là ông ta”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Ngụy Yên Nhiên mặt đầy hoài nghi, người thanh niên này tìm Diệp Minh Viễn làm gì?
‘Hừ! Có lẽ chỉ tùy tiện tìm một cái cớ, nhìn thấy Rolls Royce của tôi nên muốn làm quen chứ gì?”, Ngụy Yên Nhiên bật cười suy đoán.
“Anh quen Diệp Minh Viễn?”
“Không quen”.
“Anh tìm ông ta làm gì?”
“Không liên quan đến cô”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Ngụy Yên Nhiên nghe thấy câu trả lời này thì càng thêm kết luận.
Mục đích của Diệp Bắc Minh!
“Được, tôi giúp anh một lần”, Ngụy Yên Nhiên cười đầy ẩn ý, cô ta xoay người lên xe: “Vừa hay tối nay có một buổi dạ tiệc từ thiện, hơn một phần ba nhân vật nổi tiếng ở Long Đô sẽ tham dự”.
“Tối nay Diệp Minh Viễn có lẽ cũng sẽ đến”.
“Tôi có thể giúp anh nhìn thấy ông ta từ xa một lần, nhưng anh không thể nói chuyện với ông ta, hơn nữa, anh cũng không đến gần ông ta được đâu! Bên cạnh ông ta có rất nhiều vệ sĩ”.
“Tôi dẫn anh vào, anh nhìn thấy Diệp Minh Viễn một lần, hai chúng ta hết nợ”.
Diệp Bắc Minh tùy ý trả lời: “Được”.
Chỉ cần có thể nhìn thấy Diệp Minh Viễn là được.
“Lên xe”.
Ngụy Yên Nhiên mở miệng.
Diệp Bắc Minh nhanh nhẹn bước lên.
Vừa rồi Ngụy Yên Nhiên còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh nhìn thấy chiếc Rolls Royce, cho nên mới thay đổi chủ ý.