Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn cô ta: “Vừa lòng cô!”
Anh giậm chân xuống.
Cơ thể Đạm Đài Lâm biến thành một đống máu thịt ngổn ngang.
“Á...”
“Lão tổ!”
Những người còn lại thấy ba vị lão tổ mất mạng trong mắt thì sợ hãi xụi lơ trên mặt đất.
“Khụ khụ khụ...”
Diệp Bắc Minh ho khan, mặt anh trắng bệch.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục dốc hết sức mạnh, gần như tát cạn chân nguyên của anh.
Anh lấy mấy viên đan dược ra nuốt hết vào.
“Ranh con, bây giờ mới nghĩ đến chuyện khôi phục chân nguyên liệu có muộn quá không?”
Bất chợt, một giọng nói âm u rét lạnh như rắn độc vang lên.
Vút! Vút! Vút! Vút! Vút!
Mấy bóng người xuất hiện từ bốn phương tám hướng, bay vút lên không, nhìn xuống Diệp Bắc Minh đang ở dưới đất.
Ngay khi cảm nhận được khí tức của bọn họ.
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Nhà họ Ngạo, nhà họ Lăng, nhà họ Dạ, còn có cả nhà họ Giang nữa ư?”
Một ông lão thuộc nhà họ Ngạo lắc đầu nói: “Oắt con, thông minh lắm, tiếc rằng người thông minh thường không sống lâu!”
Một ông già thuộc nhà họ Dạ lạnh lùng nhìn anh nói: “Thế mà cậu còn có thể bùng nổ sức mạnh vượt qua lực lượng bản thân sao, đây là bí mật giúp cậu vô địch nhỉ?”
“Tiếc rằng chúng tôi đã biết bí mật này rồi”.
“Lá bài chưa lật cuối cùng của cậu đã dùng rồi, cậu còn bản lĩnh gì nữa đây?”
“Nhãi ranh, cậu không thể trêu chọc gia tộc Thượng Cổ được đâu!”
Một giọng nói lạnh như băng vang vọng nghe hết như phán quyết của thần chết: “Diệp Bắc Minh, hôm nay sẽ là ngày chết của cậu!”
“Tất cả kết thúc rồi!”
Mọi người thở dài.
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời cao vời vợi: “Ai nói tất cả đã kết thúc rồi?”
Ông lão nhà họ Ngạo kiêu căng nói: “Hừ, còn giả thần giả quỷ nữa hả?”
“Cậu dùng kiếm Long Đồ để cuồng nộ, vượt qua giới hạn giết địch!”
“Giờ chân nguyên đã cạn kiệt, còn đánh với bọn tôi kiểu gì chứ?”
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười: “Thế hả?”
“Vạn thú, về đây!”
Một luồng huyết khí ngút trời phóng vút lên trời cao.
Cả lũ sửng sốt, bọn họ chỉ thấy ba hư ảnh dạng rồng lao ra từ sau lưng Diệp Bắc Minh.
Ngay sau đó.
Gầm gừ...!
Tiếng ma thú gào thét kinh thiên động địa từ ngọn núi to lớn xa xa vọng tới.
Sau đó đến tiếng thứ hai.
Gào ồ!
Tiếng thứ ba!
Gầm!
Tiếng thứ tư!
Gầm!
Vô số tiếng ma thú gầm thét vang lên, mặt đất rung chấn mãnh liệt, trong rừng rậm mây bụi mịt mù cuồn cuộn nổi lên đầy trời.
“Đây là...”
Mấy lão già cùng quay đầu lại, trong ánh mắt đầy sự khiếp hãi.
Bọn họ hít sâu: “Mẹ!”
“Trời ơi...”
Ngay đằng trước, thú triều khủng bố cuồn cuộn dâng lên như sóng thần hung tợn cuốn tới.
“Thú triều, là thú triều thật đấy!”
Lòng bốn lão già kia chấn động: “Lẽ nào đợt thú triều này là do Diệp Bắc Minh triệu hồi tới ư?”
“Cậu ta không tài nào làm được đâu!”
Ngạo Thương Khung thẳng thừng lắc đầu bác bỏ, trên gương mặt già nua đầy vẻ không tin.
Lăng Tác Cổ sững người: “Đây không phải là thú triều bình thường, dựa vào tiếng động trong khu rừng thì phải có ít nhất trăm nghìn con!”
“Trùng hợp, chắc là trùng hợp thôi!”
Đến cả nghe bọn họ cũng chưa từng nghe nói có thú triều trăm nghìn con ma thú.
Thú triều khủng khiếp như vậy cũng đủ san bằng một gia tộc Thượng Cổ.
Giang Kiếm Trần trầm ngâm: “Cái này chỉ là trùng hợp thôi sao?”
Ông ta quay đầu nhìn về ông già cuối cùng chưa nói gì: “Ông Nhân Hoàng, ông nghĩ thế nào?”
Đó là lão tổ của nhà họ Dạ, Dạ Nhân Hoàng!
Ông ta e dè liếc nhìn Diệp Bắc Minh nói: “Ở đời không có chuyện gì trùng hợp như vậy được, thú triều chắc chắn có liên quan tới cậu ta!”
Ngạo Thương Khung kiêng dè nói: “Vậy bây giờ nên làm gì?”
Cả lũ khó xử.
...
Ở ngoài gia tộc Đạm Đài, một đám người tu võ tụ tập lại.
Ở ngoài cùng, một cô gái thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi đỡ một ông lão, nói: “Ông nội, là tiếng thú triều kéo tới!”
“Lẽ nào tên Diệp Bắc Minh kia triệu hồi trăm nghìn con ma thú tới đây thật sao?”
Ông lão suy tư, nhìn về nơi rừng sâu: “Rốt cuộc tên nhóc ấy có lai lịch gì?”
Cô gái sợ vỡ mật, tái nhợt nói: “Ma thú trên mặt đất không nhiều lắm vậy mà cậu ta có thể triệu hồi tới trăm nghìn con ma thú!”
“Nếu ở trong đại dương vô tận ma thú thì chẳng phải số lượng này lại càng thêm đáng sợ hay sao?”
Cô gái ấy vừa dứt lời.
Gầm gừ...!
Trong khu rừng, khói bụi bay mù mịt, đất rừng rung chuyển.
Đám quái vật đầu tiên lao ra khỏi khu rừng đã hơn cấp tám rồi.
Bây giờ mới có ba mươi con ma thú cấp mười một liều chết hùng hổ xuống về phía lũ Giang Kiếm Trần.
Giang Kiếm Trần gầm lên: “Lũ súc sinh chúng bây giám khiêu khích uy nghiêm của lão phu hả? Chết đi!”
Ông ta đưa tay lên vung kiếm xuống, lũ ma thú đang hừng hực xông tới hy sinh.
Máu tươi bay tán loạn.
Ngay sau đó.
“Gầm gừ!”
Lại có hơn mười con ma thú chạy tới, Giang Kiếm Trần lại vung tay lên chém ra một lưỡi kiếm.
Máu thịt tung bay, trước mắt ông ta giờ chỉ có màu đỏ thẫm.
Gầm gừ!
Đợt ma thú thứ ba kéo tới, chúng ùn ùn kéo tới như vô tận không ngừng nghỉ.