Gương mặt Cổ Tuyền ngập tràn nét khiếp sợ: "Đây là Yêu tộc đã hóa hình thành công ư?"
Sắc mặt của Diệp Bắc Minh trở nên tối tăm: "Ý cô là gì? Rốt cuộc hai người biết gì?"
"Làm gì có chuyện chị Tiểu Yêu của tôi là Yêu tộc được?"
Nét mặt Cổ Thông Thiên thay đổi xoành xoạch, ông ta quay đầu lại, thoáng nhìn những người tu võ đang đứng ở bên ngoài.
"Cậu Diệp, ở đây đông người quá, nói chuyện sẽ dễ bị người khác biết, nếu cậu tin lão phu thì chúng ta sang địa điểm khác, lão phu sẽ tự mình giải đáp cho cậu".
Sau một trầm ngâm suy nghĩ, Cổ Thông Thiên ngỏ ý.
Cổ Tuyền bổ sung thêm: "Anh đừng lo, nhà họ Cổ tôi không giống những thế lực kia đâu".
"Chúng tôi không có ác ý với Yêu tộc, lại càng không truy sát Yêu tộc".
Truy sát Yêu tộc ư?
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Xét về mức độ nào đó, anh cũng được xem như Yêu tộc.
Lẽ nào sở dĩ bố mẹ không lộ diện là vì có liên quan đến chuyện này?
Nghĩ đến đây, Diệp Bắc Minh gật đầu: "Được".
...
Chuyện đã xảy ra tại gia tộc Đạm Đài được lan truyền khắp Đại Lục Chân Võ như một cơn gió.
"Gia tộc Đạm Đài đã bị tiêu diệt rồi ư?"
"Trời đất, chuyện gì đã xảy ra vậy!"
"Ba vị lão tổ cảnh giới Thần Chủ hậu kỳ nhà họ Ngạo, nhà họ Lăng, nhà họ Dạ đều đã chết rồi!"
"Vị Kiếm Thần ở nhà họ Giang cũng chôn thân tại gia tộc Đạm Đài nốt!"
Tin tức này vừa được lan truyền.
Các thế lực hùng hậu xôn xao trong nháy mắt.
Hễ những ai nghe thấy tin tức này đều không kìm được mà nghẹt thở, mặt đỏ tía tai.
Có người lớn tiếng hỏi: "Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?"
"Theo như tin tức được truyền về từ gia tộc Đạm Đài thì hình như có một bầy thú gồm một trăm ngàn con sư tử kéo tới..."
"Trời!"
"Bầy thú gồm một trăm ngàn con sư tử?"
Không được đã bao lâu trôi qua, cuối cùng những người nghe được tin đồn mới hoàn hồn.
Ai nấy cũng bất giác run bần bật, nét mặt đầy bàng hoàng.
...
Cùng lúc đó.
Tinh Cung, tại phòng của một cô gái nào đó.
"Chị Nhan, chị Nhan, có chuyện lớn rồi!"
Một giọng nói đầy lo lắng truyền đến.
Một thiếu nữ mở cửa phòng Nhan Như Ngọc ra, chạy vào với một tờ giấy Tuyên Thành chằng chịt chữ trên tay: "Có chuyện lớn rồi!"
"Chuyện gì vậy?"
Nhan Như Ngọc nhíu mày.
Gương mặt xinh đẹp của La Vãn Vãn hiện lên vẻ thảng thốt: "Một trong thập đại gia tộc thượng cổ, gia tộc Đạm Đài, đã bị tiêu diệt rồi!"
"Lão tổ cảnh giới Thần Chủ hậu kỳ Lăng Tác Cổ của nhà họ Lăng, Ngạo Thương Khung của nhà họ Ngạo!"
"Dạ Nhân Hoàng của nhà họ Dạ, cả vị lão tổ Kiếm Thần của nhà họ Giang nữa, tất cả đã chết cả rồi!"
Nhan Như Ngọc giật mình: "Chuyện này là sao?"
"Ai làm? Ai mà có bản lĩnh thế!"
Trông La Vãn Vãn hoảng sợ thất rõ: "Còn có thể là ai? Chính là tên khốn kiếp đó đấy ạ!"
"Ai cơ?"
Nhan Như Ngọc sửng sốt: "Tên khốn kiếp nào cơ?"
La Vãn Vãn hít một hơi thật sâu: "Diệp Bắc Minh, tên khốn Diệp Bắc Minh đấy ạ!"
Nhan Như Ngọc há hốc mồm: "Cậu ta ư? Sao cậu ta làm được?"
Tại một nơi heo hút trong khu vườn phía sau gia tộc Đạm Đài.
Diệp Bắc Minh cất lời: "Nơi này không có ai, giờ ông nói đi".
Cổ Tuyền nhắc nhở anh: "Này, anh có biết thân phận của ông nội tôi là gì không đấy?"
"Chính anh là người cần nhờ vả ông ấy cơ mà, anh tỏ thái độ gì thế hả?"
Cổ Thông Thiên quở trách: "Tuyền Nhi, im lặng!"
Đoạn ông ta khẽ mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: "Cậu Diệp, cháu gái tôi được chiều riết sinh hư ấy mà".
"Cậu đừng để ý, con người Tuyền Nhi không xấu đâu".
Cổ Tuyền ngẩn người, cô ấy chưa bao giờ thấy ông nội đối xử khép nép với ai như thế cả.
Cho dù những khi gặp đủ loại người tài xuất chúng trong nhà họ Cổ thì ông nội vẫn uy nghiêm vô cùng.
"Hôm nay ông nội sao thế nhỉ?"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không sao, mong tiền bố Cổ hãy kể cho tôi biết chuyện về Yêu tộc".
"Tiền bối? Ha ha!"
Cổ Thông Thiên cười vui vẻ.
Ông ta rất thích được gọi là "tiền bối".
Con người Diệp Bắc Minh luôn như thế.
Ông tôn trọng tôi một thước, tôi kính ông một trượng!
"Cậu Diệp, cậu thật sự không biết cô gái này là Yêu tộc sao?", nét mặt Cổ Thông Thiên trở nên nghiêm nghị.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi không biết".
"Mà Yêu tộc thì sao? Hồi nãy ông nói truy sát là chuyện gì nữa?"
Cổ Thông Thiên nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ ngờ vực.
Nhưng lại thấy khuôn mặt Diệp Bắc Minh vẫn bình tĩnh như thường.
Chẳng giống nói dối chút nào.
Ông ta nhìn thẳng vào mắt Diệp Bắc Minh mà quan sát: "Xem ra cậu Diệp vẫn chưa biết, từ xưa đến nay, những cuộc tranh chấp giữa con người và Yêu tộc chưa bao giờ dừng".
"Con người săn giết ma thú nhằm lấy tinh hạch".
"Còn những ma thú hóa hình thành công chính là Yêu tộc".
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Chị Tiểu Yêu là con người ngay từ khi tôi mới biết chị ấy rồi".
"Hơn nữa, ban đầu thực lực của chị ấy còn không bằng ma thú cấp mười hai, chị ấy không thể nào là Yêu tộc hóa hình thành con người được!"
Cổ Thông Thiên mỉm cười: "Cậu Diệp đừng vội, vẫn còn một trường hợp khác có thể xảy ra".
"Con người và Yêu tộc kết hợp với nhau thì có thể sinh ra Yêu tộc trong hình hài con người ngay từ khi lọt lòng".
Ông ta nhìn Đạm Đài Yêu Yêu: "Có lẽ bố của cô gái này là con người".
Diệp Bắc Minh im lặng.
Cổ Thông Thiên nói đúng.
Chắc hẳn bố của chị Tiểu Yêu là người của gia tộc Đạm Đài.