Các cường giả trong những thế lực khác của Đại Lục Thượng Cổ đều cảm nhận được khí tức của tháp Trấn Giới .
...
Sâu trong một ngọn núi thần cổ xưa.
Một lão già mở mắt ra: "Khí tức của tháp Trấn Giới?"
Lão già bước ra một bước, xông lên trên bầu trời giống như sao băng.
...
Bên trong một hồ ma.
Đôi mắt của một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần ngưng tụ: "Tháp Trấn Giới xuất hiện rồi?"
Nước hồ sôi trào, người phụ nữ dậm chân một cái rồi biến mất.
...
Bên ngoài một mộ huyệt cổ xưa.
Mấy tên trộm mộ mở bản đồ trong tay ra: "Chính là chỗ này, chỉ cần mở mộ huyệt này ra, bảo bối bên trong chính là của chúng ta!"
Đột nhiên.
Một tiếng vang “ầm ầm” thật lớn truyền ra.
Mộ huyệt sụp đổ trong nháy mắt, một bàn tay gầy guộc chống nắp quan tài ra.
Bên trong truyền đến giọng nói khiến người ta rùng mình: "Tháp Trấn Giới... Mấy trăm ngàn năm, cuối cùng tháp Trấn Giới đã xuất hiện rồi!"
"Quỷ... Quỷ..."
"A!"
Một tiếng hét thảm vang lên!
Sau đó im bặt.
Những cảnh tượng tương tự xuất hiện khắp các nơi ở Đại Lục Thượng Cổ.
Bởi vì khí tức của tháp Trấn Giới xuất hiện, toàn bộ Đại Lục Thượng Cổ đều phải sôi trào!
...
Đương nhiên Diệp Bắc Minh không biết tháp Trấn Giới đã gây ra chấn động như thế nào.
Anh đi đến trước mặt ba người Giang Thái Hư, Lăng Nho Phong, Ngạo Thiên Trì giống như thần chết!
Ánh mắt ngưng tụ!
Huyết Mạch Chú Sát!
Ba người kêu thảm một tiếng, thân thể bốc cháy lên!
Bên trong ánh lửa phản chiếu ra cảnh tượng thê thảm của huyết mạch gia tộc Thượng Cổ, đều bị chôn vùi trong khoảnh khắc!
"Trời! Thủ đoạn của tông chủ đúng là có thể so với quỷ thần!"
"Thật là đáng sợ, có một vị tông chủ như vậy, gia tộc Thượng Cổ chó má gì chứ, chúng ta không cần phải sợ!"
Lúc đám người Thanh Huyền Tông đang kích động.
Diệp Bắc Minh đã nhanh chóng đi đến trước mặt hai người Tiêu Nhã Phi và Hạ Nhược Tuyết.
Chỉ thấy.
Cổ tay của hai người áp sát vào với nhau.
Tiêu Nhã Phi đã hôn mê!
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Tuyết tái nhợt: "Cô nhóc ngốc này vì anh mà sắp chảy hết máu rồi".
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Tiêu Nhã Phi: "Anh thấy rồi".
"Xem anh làm gì bây giờ!"
Hạ Nhược Tuyết cười trộm một cái.
Nếu là những người phụ nữ khác, Hạ Nhược Tuyết nhất định sẽ ghen!
Thế nhưng đối mặt với Tiêu Nhã Phi, cô ấy căn bản không ghen nổi!
Anh lấy ra hai viên đan dược, đưa một viên cho Hạ Nhược Tuyết.
Sau đó nhét một viên khác vào trong miệng Tiêu Nhã Phi!
Quỷ Môn Thập Tam Châm rơi xuống, chữa trị vết thương của hai người.
Tiếp theo.
Anh lại đi tới trước mặt đám người Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, Thạch Thiếu Giang, chữa thương cho bọn họ.
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh quay người sang phía đám đệ tử Thanh Huyền Tông, lấy ra hơn mười ngàn viên thuốc!
"Đây là..."
"Đậu má!"
"Bảy đan văn, đan dược Thánh phẩm!"
"Đậu má! Tông chủ! Hơn mười ngàn viên đan dược Thánh phẩm bảy đan văn, anh đi cướp bóc đan tông nào sao?"
Các đệ tử Thanh Huyền Tông đều ngây ra.
Ai nấy đều không thể tưởng tượng nổi há to miệng.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Lúc tôi nhàn nhàm chán đã luyện chơi".
"Cái gì?"
Bách Lý Phong Hoa hít sâu một hơi: "Tông chủ, đây là cậu luyện chơi ư?"
Diệp Bắc Minh thuận miệng trả lời một câu: "Không sai".
"A!"
Mọi người hít sâu một hơi!
"Tông chủ nghịch thiên quá!"
"Thiên phú võ đạo khủng bố như thế rồi mà còn có thể luyện chế đan dược nữa".
Thạch Thiếu Giang ngây người: "Cậu... Cậu lại có thể luyện chế ra đan dược Thánh phẩm bảy đan văn?"
Vương Kiếm Sinh co quắp khóe miệng: "Tông chủ, cậu đúng là quái vật!"
Trên mặt Lãnh Nguyệt tràn đầy kinh ngạc: "Minh Nhi, sao dì lại không biết con biết luyện đan?"
"Thế mà ngay cả dì con cũng giấu".
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Một kỹ năng bình thường mà thôi, cũng không phải bản lĩnh gì lớn".
Mọi người đều trợn ngược mắt lên!
Tô Thanh Ca mừng thầm: "Hừ, hình như chỉ có mình biết anh Diệp là một vị Đan Đế đi!"
Diệp Bắc Minh lại để tháp Càn Khôn Trấn Ngục tìm kiếm xung quanh Thanh Huyền Tông.
Sau khi xác định an toàn, anh mới nói: "Tất cả mọi người trở về chữa thương đi, Thanh Huyền Tông tạm thời an toàn".
"Tôi còn có một số chuyện vẫn chưa xử lý xong".
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Bắc Minh nhảy vào bên trong cái khe dưới mặt đất.
Ánh mắt Lãnh Nguyệt ngưng tụ: "Tất cả mọi người nghe lệnh, rời khỏi cấm địa!"
Anh vừa trở lại bên trong tháp Trấn Giới, giọng nói của tháp hồn đã vang lên: "Diệp Bắc Minh, tôi đã giúp cậu giết một Thần Đế, cậu cũng nên đáp ứng yêu cầu của tôi đi!"
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Tôi không có cách nào cam đoan nhất định sẽ làm được".
"Nhưng tôi sẽ cố hết sức".
"Ha ha ha!"
Linh hồn tháp Trấn Giới cười to: "Chỉ cần cậu đồng ý là được, tôi tin tưởng cậu sẽ làm được!"
"Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mà chủ nhân giao cho, bây giờ tôi có thể luân hồi rồi".
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục dao động: "Ông có thể vào luân hồi ư?"
Linh hồn tháp Trấn Giới cười một tiếng: "Chủ nhân của tôi cho tôi một cơ hội".
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc một lát, phun ra một câu: "Chúc mừng ông!"