Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 842: Sư phụ thứ 102



Diệp Bắc Minh lại biến sắc: "Anh... thế mà anh vẫn còn sống?"

"Không".

Thanh niên lắc đầu: "Tôi đã chết rồi, tôi chỉ ở trong trí nhớ của tháp nói chuyện với cậu thôi".

"A!"

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: "Ở trong trí nhớ nói chuyện với tôi?"

Tất cả những điều này đều đã vượt qua khỏi nhận biết của anh!

Thanh niên mỉm cười giải thích: "Cậu là một người hiện đại, điều này không khó lý giải lắm mà".

"Mặc dù tôi đã chết rồi, nhưng một bộ phận linh trí của tôi bị phong ấn trong trí nhớ của tòa tháp".

"Một ngày nào đó, nếu có người mở ra ký ức của tòa tháp, sẽ có thể nói chuyện được với tôi!"

"Điều này cũng giống như máy tính hoặc là trí tuệ nhân tạo trong thế giới của cậu vậy".

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Đã hiểu, vì sao anh lại muốn nói chuyện với tôi?"

Thanh niên nhìn Diệp Bắc Minh: "Tòa tháp đã lựa chọn vô số chủ nhân, chỉ có cậu là đặc biệt nhất..."

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Tôi đặc biệt chỗ nào?"

"Còn nữa, vì sao tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại lựa chọn tôi?

Thanh niên trầm mặc một lát: "Bởi vì... cậu rất giống tôi".

"Trên người của cậu có cái bóng của tôi".

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi chính là tôi!"

"Tôi là người độc nhất vô nhị trên thế giới, tôi sẽ không giống ai, cũng không phải cái bóng của ai cả".

"Ha ha ha!"

Thanh niên cười một tiếng: "Diệp Bắc Minh, quả nhiên cậu rất hợp gu của tôi".

"Nếu tòa tháp đã lựa chọn cậu, tất cả chuyện tiếp theo liền giao cho cậu làm đi!"

Đột nhiên, thanh niên hét lớn một tiếng!

Giống như có một tia chớp giáng từ trên chín tầng trời xuống vậy!

"Diệp Bắc Minh!"

"Cậu có bằng lòng bái tôi làm sư phụ hay không?"

Diệp Bắc Minh có chút mừng rỡ!

Người này sáng tạo ra tháp Càn Khôn Trấn Ngục, thực lực tuyệt đối trâu bò!

Diệp Bắc Minh nhanh chóng trả lời: "Tôi có thể bái anh làm sư phụ, nhưng tôi phải nói trước với anh!"

"Tôi đã có 101 vị sư phụ rồi, nếu anh muốn nhận tôi làm đồ đệ, chỉ có thể làm vị sư phụ thứ 102 của tôi!"



"Cái gì?"

Thanh niên ngây người, rõ ràng không nghĩ tới điều này!

Vẻ mặt anh ta không thể tưởng tượng nổi: "Cậu nhóc, cậu lại có nhiều sư phụ như vậy ư?"

Diệp Bắc Minh gật gật đầu.

Thanh niên lắc đầu: "Thôi được, vị sư phụ thứ 102 cũng không sao!"

"Từ nay trở đi thanh kiếm này sẽ đi theo cậu!"

"Tất cả những gì của tôi đều được cất giấu trong thanh kiếm này, một khi mở ra sẽ có thể đạt được tất cả truyền thừa của tôi!"

Bên trong hỗn độn, một thanh bảo kiếm màu đen có khí tức kinh người bay ra!

"Đây là cái gì?"

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm bảo kiếm tạo hình cổ xưa trước mắt.

Hô hấp dồn dập, khuôn mặt đỏ bừng!

Nó mới chỉ xuất hiện một chút mà thôi, anh đã có một loại cảm giác trái tim muốn nhảy ra rồi!

Kiếm này tuyệt đối kinh khủng!

Còn kinh khủng hơn kiếm Đoạn Long!

Thanh niên nói ra từng chữ: "Kiếm! Càn! Khôn! Trấn! Ngục!"

"Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục?"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh nóng như lửa, hô hấp càng ngày càng gấp rút.

Thanh niên cười một tiếng: "Nhóc con, vi sư đi đây".

Anh ta dứt khoát xoay người đi vào bên trong hỗn độn.

"Chờ một chút!"

Diệp Bắc Minh hét lớn một tiếng: "Sư phụ, hãy giúp con một chuyện!"

"Cái gì?"

Cả người thanh niên lảo đảo một cái, quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh: "Tên nhóc thối, ta đã cho con truyền thừa lớn nhất rồi".

"Tất cả những gì của ta đều ở bên trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!"

"Nếu có cái gì không hiểu, có thể hỏi tòa tháp!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tòa tháp không tốt lắm, có đôi khi linh, có đôi khi mất linh".

Thanh niên khinh bỉ nhìn Diệp Bắc Minh một chút: "Sau trận chiến Thái Cổ, tòa tháp đã bị hư hại".

"Nếu con có thể chữa trị cho nó, nó tuyệt đối sẽ là sự trợ giúp mạnh nhất của con!"

"Đi theo con một ngày đói ba bữa, nó mới cắn nuốt được bao nhiêu tiền?"



Diệp Bắc Minh có chút xấu hổ: "Về sau con sẽ chú ý".

"Nhưng mà sư phụ, xin người hãy giúp con tìm kiếm tung tích của mẹ con đi!"

Thanh niên hừ lạnh một tiếng: "Ta sẽ giúp con một lần cuối cùng!"

Nói xong, anh ta đưa tay điểm vào giữa trán Diệp Bắc Minh.

Trong chốc lát, giữa trán Diệp Bắc Minh bộc phát ra một ánh hào quang cực kỳ sáng chói!

Ầm!

Một hình ảnh xuất hiện ở phía trước.

Đây là một sơn cốc có chim hót hoa nở.

Hai cô gái đang ngồi dưới một gốc cây cổ thụ.

"Nhược Dư!"

"Tôn Thiến!"

Diệp Bắc Minh rất kích động: "Là các cô ấy!"

Trên một cái ghế cách đó không xa có một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi!

Dung mạo của bà ấy gần như giống Diệp Bắc Minh như đúc.

Con ngươi Diệp Bắc Minh co vào một chút: "Mẹ! Đây là mẹ con!"

"Thật là bà ấy sao? Sư phụ, đây quả thật là mẹ con?"

Thanh niên hừ lạnh một tiếng: "Đây là hình ảnh ở thời gian thực, đối với ta mà nói, đây chỉ là chuyện động động ngón tay thôi".

"Bà ấy vẫn còn ở thế giới này, nhưng mà… có vẻ thế giới của con đã bị người khác tách ra".

"Bà ấy ở một tầng phía trên!"

"Một tầng phía trên?", Diệp Bắc Minh khẽ giật mình, sau đó lập tức hiểu ra: "Mẹ con đang ở Đại Lục Thượng Cổ!"

Cùng lúc đó, Diệp Thanh Lam nhướng mày.

Bà ấy buông quyển sách trong tay ra: "Kỳ quái, tại sao mình lại cảm giác có người đang nhìn nhỉ?"

Đột nhiên, biến cố xảy ra.

Trên bầu trời sơn cốc xuất hiện một tia chớp màu đen, rơi xuống trong sơn cốc!

Diệp Thanh Lam biến sắc: "Nhược Dư, Tôn Thiến cẩn thận, có kẻ địch đến!"

Bà ấy tiện tay lấy ra một ngọc bội, phù văn phía trên chớp động.

Ầm ầm!

Trên bầu trời sơn cốc hiện ra bốn tầng màn sáng tím, lam, đỏ, xanh.

Ngăn cản tia chớp màu đen kia.