Bên trong cửa không gian bỗng nhiên xuất hiện một con đường!
Diệp Thanh Lam thúc giục nói: “Nhược Giai, Tôn Thiến, hai đứa mau vào đi!”
Chu Nhược Giai lắc đầu: “Dì Lam, không được đâu!”
Tôn Thiến cầm chặt lấy tay Diệp Thanh Lam: “Dì Lam, nếu có đi thì chúng ta phải cùng nhau đi!”
Diệp Thanh Lam lắc đầu: “Cửa không gian cần sức mạnh để duy trì, nếu dì vào đó thì không một ai có thể đi được nữa!”
“Nhược Giai, con là vợ chưa cưới của Minh Nhi, từ nay trở đi, Tôn Thiến sẽ giao cho con!”
“Dì Lam…”
Chu Nhược Giai rơi lệ đầy mặt.
“Nghe lời!”
Diệp Thanh Lam quát.
Chu Nhược Giai gật đầu thật mạnh, bắt lấy cổ tay Tôn Thiến, trực tiếp nhảy vào cửa không gian.
Lão già mặt dài gào lên: “Đừng cho ả đàn bà mang thai kia chạy thoát!”
“Ngăn bọn họ lại!”
Lão già chột mắt rít gào.
Mấy ông lão điên cuồng xông lên!
Trên người Diệp Thanh Lam bùng phát sức mạnh khổng lồ, ngăn bọn họ lại.
“Má nó! Má nó! Má nó!”
Lão già nhỏ con lại gào lên: “Diệp Thanh Lam cô cút ngay cho lão!”
Một chưởng chụp bay Diệp Thanh Lam, đi đến trước cửa không gian.
Đáng tiếc là vẫn chậm một bước.
Cửa không gian đã khép lại.
“A!”
Lão già nhỏ con tức giận đến mức run rẩy cả người: “Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!”
“Vịt lên đến miệng rồi vẫn còn bay, chỉ còn một bước nữa là có được huyết mạch của Ma Tôn rồi!”
Lão già mặt dài liếc nhìn Diệp Thanh Lam với anh mắt lạnh như băng: “Từ hơi thở lúc nãy, thì có lẽ cánh cửa dẫn đến đại lục Chân Võ!”
“Hai ả đàn bà đó đã đi xuống hạ giới, cho người đi tìm là được”.
“Dẫn cô ta đi, ném vào ngục giam Trấn Hồn, để cô ta bị tra tấn, đau đớn và hối hận suốt phần đời còn lại đi!”
Diệp Bắc Minh đứng đó nhìn hình ảnh mẹ mình bị dẫn đi.
Cơ thể điên cuồng run lên!
Ánh mắt anh đầy máu tươi, gắt gao nhìn chằm chằm mấy ông lão kia!
Gương mặt của những người đó đã in hằn vào trong đầu anh!
Diệp Bắc Minh không nói gì, cũng không còn la lối nữa.
Chỉ còn mỗi sự lạnh lẽo vô biên!
Tử vong!
Cùng với một chút điên cuồng nằm sâu trong đáy mắt anh!
“Sư phụ, hãy giúp con một lần…”
Thanh niên kia nói: “Đồ nhi, sư phụ biết con muốn hỏi gì”.
“Hai cô gái kia ở đại lục Chân Võ thì tạm thời sẽ giữ được an toàn”.
“Nếu muốn tìm vị trí cụ thể của bọn họ, thì con hãy hỏi tháp nhỏ kia đi”.
Nói xong, bóng dáng thanh niên kia chợt biến mất.
Tất cả quay trở lại bình thường!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng nói: “Sao lại thế này, lúc nãy xảy ra chuyện gì thế?”
Diệp Bắc Minh giải thích: “Tháp nhỏ này, vừa nãy tôi gặp được một người trong ký ức của ông!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Cậu gọi tôi là cái gì cơ?”
Diệp Bắc Minh nói: “Tháp nhỏ!”
Giọng Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên xúc động: “Ai bảo cậu gọi tôi như thế hả?”
Diệp Bắc Minh nói: “Người trong ký ức của ông, người đó tự nhận mình là chủ nhân đầu tiên của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục run run: “Cái gì? Cậu nhìn thấy chủ nhân của tôi hả!”
Diệp Bắc Minh gật đầu, kể sơ lại chuyện vừa xảy ra lúc nãy một lượt.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng một lúc lâu!
“Tôi cứ tưởng rằng chủ nhân đã chết rồi, không ngờ ông ấy vẫn còn một chút ý thức trong ký ức của tôi ư?”
“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc phát hiện, bên trong không gian.
Bên trong hỗn độn kia có cắm một thanh bảo kiếm màu đen!
“Xem ra cậu thật sự đã gặp được chủ nhân của tôi, đúng là tôi thật sự đã không chọn sai người!”
Diệp Bắc Minh nhanh chóng nói: “Tháp nhỏ, sư phụ nói Nhược Giai và Tôn Thiến đang ở đại lục Chân Võ!”
“Có thể tìm được vị trí của bọn họ không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đầy hống hách: “Sau khi cắn nuốt căn nguyên của tháp Trấn Giới thì sức mạnh của tôi đã được khôi phục được một phần ngàn rồi!”
“Tìm được họ, là chuyện rất đơn giản!”
Càn Khôn Vô Cực, Vạn Dạm Truy Tung!
Ầm!
Gần như là ngay lập tức, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên nặng nề: “Tìm được rồi!”
Lúc này, trước mắt Diệp Bắc Minh là một vùng biển rộng.
Chu Nhược Giai và Tôn Thiến dùng chân khí của mình bay lơ lửng trên mặt nước.
Xung quanh là biển rộng mênh mông, không có một người nào, cũng không có lấy một hòn đảo nhỏ.
Một lát sau, đoàn thuyền buôn đi ngang chợt phát hiện ra hai người.
Sau khi tận mắt thấy hai người lên đó, anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Họ đang ở đâu thế?”
“Biển Thiên Đảo!”
“Biển Thiên Đảo?”
“Lần trước cậu đã gặp Nhan Như Ngọc, cô ta nói mình đến từ Tinh Cung, thì Tinh Cung đó chính là một thế lực của biển Thiên Đảo”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích.
“Trong vùng biển đó có rất nhiều đảo nhỏ, tông môn và vô số thế lực”.
“Hình như còn có vài gia tộc thượng cổ…”
Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Sao mà ông biết?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ khẽ một tiếng: “Sau khi hồi phục lại một hai phần ngàn sức mạnh, thì tôi có thể cảm nhận được rất nhiều thứ.