“Nhà họ Diệp thượng cổ là một trong tam đại gia tộc ở đại lục Chân Võ và cũng là gia tộc đứng đầu Hoa tộc!”
“Sau này Hoa tộc có một vị cường giả đắc tội một thế lực nào đó ở thế giới Cao Võ”.
“Thế lực đó nổi trận lôi đình, đánh nát đại lục Chân Võ thành hai phần”.
“Lơ lửng bên trên là đại lục Thượng Cổ, còn bên dưới chính là đại lục Chân Võ”.
“Hơn nữa, con đường từ đại lục Chân Võ đến thế giới Cao Võ cũng bị đóng kín!”
“Núi Côn Luân sụp xuống hóa thành Côn Luân Hư...”
“Từ đó về sau Hoa tộc và nhà họ Diệp thượng cổ rơi vào cảnh túng thiếu, nghe nói bây giờ bọn họ đã trở thành một gia tộc hạng ba kéo chút hơi tàn ở Côn Luân Hư!”
“Mẹ của cậu, Diệp Thanh Lam, bỗng dưng xuất hiện, nhà họ Diệp vốn biệt tăm biệt tích lại bắt đầu bùng cháy...”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc hỏi: “Cái gì?”
Côn Luân Hư có lai lịch như vậy ư?
Nhà họ Diệp ở Côn Luân Hư lại chính là dòng dõi cuối cùng của nhà họ Diệp thượng cổ sao?
“Lẽ nào mẹ muốn nhà họ Diệp vùng lên lần nữa ư?”
“Rốt cuộc năm ấy Hoa tộc đã đắc tội thế lực nào?”
“Rốt cuộc là mạnh cỡ nào mới có thể đánh nát cả đại lục Chân Võ?”
Trong nháy mắt.
Diệp Bắc Minh đã suy nghĩ rất nhiều điều.
Anh hỏi tiếp lão già mắt chột thêm vài vấn đề nữa nhưng vẻ mặt ông ta khá mờ mịt.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Bây giờ ông có cách liên lạc được lão tổ nhà họ Dư chứ?”
“Hả?”
Lão già mắt chột sửng sốt.
“Nhanh chóng liên lạc cho ông ta!”
Lão già mắt chột ngơ ngác nhưng cũng không dám phản kháng.
Ông ta lấy ra một khối ngọc bài rồi rót vào đó một chút chân nguyên.
Ngay sau đó.
Ngọc bài sáng lên rồi hiện ra một hình ảnh.
Trong hình ảnh đó là một bóng người màu đỏ.
“Dư Quyết, sao tự nhiên liên hệ bổn tọa thế?”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao trông ông lại như thế?”
Lão già mắt chột nuốt nước miếng đáp: “Lão tổ, tôi...”
Một luồng lực lượng ập tới, ngọc bài bay ra ngoài rơi vào tay Diệp Bắc Minh.
“Ông là lão tổ nhà họ Dư nhỉ?”
“Cậu là ai?”
Lão tổ nhà họ Dư khiếp sự, hoàn hồn hỏi ngay: “Diệp Bắc Minh?”
Ông ta khá bất ngờ.
Diệp Bắc Minh không đợi ông ta nói tiếp: “Thứ nhất, nếu mẹ tôi mất một sợi lông thì cả nhà họ Dư sẽ chôn cùng!”
“Thứ hai, tôi sẽ đến đại lục Thượng Cổ ngay thôi, chẳng phải ông muốn bắt tôi à?”
“Giờ không cần ông phái người bắt đâu, tôi sẽ tự đến!”
“Thứ ba, ông có thể tiếp tục phái người đến giết tôi!”
“Nhưng mong ông nhớ kỹ rằng đừng cử mấy tên vô dụng phế thải như này nữa, mất thời gian của tôi lắm!”
Hình ảnh chuyển qua người lão già mắt chột kia.
Anh tóm lấy đầu lão già mắt chột rồi nện mạnh xuống đất.
Phụt...!
Hình ảnh bị máu tươi che khuất.
Rồi biến mất luôn.
“Diệp Bắc Minh!”
Trong đại điện vang vọng tiếng gầm thét của lão tổ nhà họ Diệp.
Một lát sau, tiếng thét đó đã dần lắng xuống.
“Bọn Dư Quyết và Dư Vũ Nham đã bị đánh bại rồi sao? Thú vị đấy!”
“Bọn tọa đã xem thường tên nhóc nhà cậu rồi”.
“Chỉ là tàn dư của nhà họ Diệp mà cũng muốn đi lên con đường vô địch như tổ tiên nhà họ Diệp sao?”
“Cho dù tôi đồng ý thì những kẻ trên đó cũng sẽ không đồng ý đâu”.
Nói xong, ông ta ngẩng đầu nhìn bầu trời cao vời vợi.
...
Đôi mắt long lanh của Ngân La khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu chủ, cậu thật khí phách!”
“Quả nhiên có phong thái oai hùng của Ma Tôn đại nhân năm ấy!”
“Lòng kính ngưỡng của thuộc hạ đối với cậu tựa như nước sông đầu nguồn chảy mãi không hết!”
“Tựa như nước sông Hoàng Hà không thể nào đong đếm!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rúm, trở lại bên cạnh Chu Nhược Giai và Tôn Thiến.
Chu Nhược Giai hỏi: “Bắc Minh, tiếp theo anh có dự định gì không?”
Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua Chu Nhược Giai rồi lại nhìn qua bụng của Tôn Thiến và cô: “Nhược Giai, xin lỗi em!”
“Anh cũng thật xin lỗi Tôn Thiến và đứa bé”.
“Tạm thời anh không thể ở bên cạnh các em được, mẹ anh còn đang chịu khổ ở đại lục Thượng Cổ nên anh phải nhanh chóng tới đại lục Thượng Cổ!”
Chu Nhược Giai gật đầu: “Em hiểu mà”.
Tôn Thiến mỉm cười nói: “Bắc Minh, tôi và con sẽ chờ anh trở về”.
Diệp Bắc Minh trịnh trọng gật đầu: “Đợi đến khi anh giải quyết xong mọi chuyện sẽ trở về với bọn em”.
“Ngân La, tôi giao bọn họ lại cho cô đấy!”
Ngân La bình thản cười đáp: “Cậu chủ cứ yên tâm đi ạ”.
...
Chuyện Diệp Bắc Minh giết chết đại trưởng lão của Thương Khung cung đã nhấc lên sóng to gió lớn ở Tinh Đảo.
Hơn nữa chuyện đó lan truyền khắp nơi như sóng thần.
Ba chữ Diệp Bắc Minh ấy gần như đã trở thành danh từ tượng trưng cho sự ngạo mạn và hung tàn.
Lúc này.
Trong phòng của Nhan Như Ngọc đang có hai người thảo luận râm ran.
La Vãn Vãn chống cằm: “Tên Diệp Bắc Minh này đúng là đi ngược đời mà!”
“Đến cả Ngụy Trường Không cũng bị cậu ta giết, chị Nhan, chị nói xem cảnh giới của cậu ta là gì?”
Nhan Như Ngọc ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
“Không biết nữa”.
Ánh mắt của cô ta mơ màng như lạc mất phương hướng.
Thời gian qua, trong đầu cô ta thỉnh thoảng hiện lên hình bóng của Diệp Bắc Minh.