Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 869: Tàn sát



Dứt lời, mọi người thở hổn hển.

Thương Khung Cung là chỗ dựa vững chắc nhất đại lục Thượng Cổ.

Nếu làm bạn với Thương Khung cung chẳng phải có quan hệ gián tiếp với đại lục Thượng Cổ hay sao?

Một bước lên trời đó!

Lên thôi!

Một người đàn ông bước ra khỏi hàng: “Nhà họ Võ đồng ý gia nhập!”

Người thứ hai bước ra là một lão già.

“Tính cho nhà họ Hồng tôi một phần!”

Người thứ ba là một người phụ nữ, sắc mặt cô ta lạnh lùng: “Thanh Yến môn nguyện lòng bỏ một phần sức lực tiêu diệt tên Ma tộc kia!”

“Tôi...”

“Tôi!”

“Còn tôi nữa...”

Đại diện hai mươi mấy thế lực bước tới.

Tất cả đều ở cảnh giới Thần Chủ!

Có vài người trong đó mang mặt nạ tham gia đấu giá đan dược cấp đế trong tay Diệp Bắc Minh.

Sắc mặt Chu Chí Cao trắng bệch: “Các người...”

“Các người mới mua đan dược từ trong tay đại ca tôi mà giờ quay ra cắn ngược một phát ư?”

Người phụ nữ đến từ Thanh Yến môn kia cười khẩy đáp trả: “Cái gì mà cắn ngược chứ?”

“Đan dược của tên này vốn cướp được từ trong tay người khác mà!”

“Hành động của chúng tôi là thay trời hành đạo!”

Lão già nhà họ Hồng lạnh lùng cười nói: “Cậu là người của nhà họ Chu nhỉ?”

“Cậu dám thông đồng với Ma tộc, cậu nói xem chúng tôi có nên liên thủ với nhau đối phó với nhà họ Chu một chút không?”

“Ông!”

Sắc mặt Chu Chí Cao trắng như tờ giấy.

Lục Đằng nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Đừng quan tâm tới cậu ta, mấy gia tộc bé nhỏ đó chỉ cần một câu của lão là đủ chết rồi!”

“Mọi người tập trung ứng phó với tên kia đi, cẩn thận bị lật thuyền trong mương đó!”

Người phụ nữ đến từ Thanh Yến môn mỉm cười duyên dáng nói: “Ha ha, hai mươi mấy người chúng ta đều là cảnh giới Thần Chủ”.

“Lại còn có hai vị thái thượng trưởng lão ở đây nữa, làm sao thua được chứ?”

Lục Đằng vẫn nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm nói: “Để coi biểu hiện của các người”.

“Giết!”



Hai mươi mấy cường giả cảnh giới Thần Chủ đồng loạt ra tay, sát ý lạnh như băng bao phủ Diệp Bắc Minh.

Người phụ nữ đến từ Thanh Yến Môn tung ra một đống ám khí, nhắm thẳng vào đôi mắt của Diệp Bắc Minh.

Anh nhấc chân lên thi triển Ảnh Thuấn.

Ám khí găm vào khoảng không.

Người phụ nữ đến từ Thanh Yến môn nhướng mày: “Người đâu rồi?”

Lão già nhà họ Hồng hét lớn: “Cẩn thận đằng sau!”

“Cái gì?”

Người phụ nữ Thanh Yến môn cảm thấy cổ hơi lạnh bèn quay đầu lại.

Trong ánh mắt người phụ nữ phản chiếu dáng vẻ của Diệp Bắc Minh: “Cậu...”

Cô ta vừa định ra tay nhưng hoảng hốt khi thấy mình đã mất đi cơ thể.

Còn đầu của mình đã bay ra ngoài.

“Thanh kiếm này là...”

Người phụ nữ đến từ Thanh Yến môn nhận ra thanh kiếm trong tay Diệp Bắc Minh, tiếc rằng lại không nói nên lời.

Người đàn ông trung niên tới từ nhà họ Võ trầm giọng quát: “Kiếm Long Đồ, ranh con, bí mật trên người cậu nhiều thật đó!”

Diệp Bắc Minh cười khẩy đáp trả: “Bí mật của tôi có nhiều lắm vấn đề là ông có mạng để biết hay không thôi?”

Anh giẫm mạnh chân, bay thẳng tới chỗ người đàn ông trung niên nhà họ Võ kia.

“Cậu!”

Người đàn ông trung niên tới từ nhà họ Võ kia sợ khiếp người: “Ông Hồng, mau giúp tôi!”

Lão già nhà họ Hồng xông lên quát to: “Ranh con, đừng hòng hại người!”

Diệp Bắc Minh tạm từ bỏ giết chết người đàn ông trung niên tới từ nhà họ Võ kia, mà xoay người xông qua đánh với ông Hồng lao qua hỗ trợ kia.

“Ông thích giúp người quá nhỉ?”

Giọng nói rét lạnh vô tình vang lên.

Ma huyết sôi trào.

Giây sau anh đã xuất hiện ngay trước người ông Hồng, kiếm Đoạn Long hung tàn chém xuống bả vai ông Hồng.

Tiếng răng rắc nổ lên.

Ông Hồng ngã lăn ra đất như một con chó chết.

“Mẹ ơi!”

Mọi người hít một hơi thật sâu.

Cảnh giới của ông Hồng là Thần Chủ trung kỳ, vậy mà không thể đỡ được một đòn của tên đó sao?

Diệp Bắc Minh nhấc chân lên, rồi giẫm mạnh xuống đầu ông Hồng: “Nhớ cho kỹ, Diệp Bắc Minh tôi muốn giết ai thì bất kỳ ai ra tay giúp đỡ!”



“Tôi sẽ giết người đó”.

Giọng điệu của anh rất nghiêm túc không chút đùa cợt.

Lời nói ấy lọt vào tai những người khác chẳng khác nào tuyên án của thần chết.

Lưng mọi người lạnh ngắt.

Rầm!

Diệp Bắc Minh liếc mắt dừng trên người đàn ông trung niên nhà họ Võ kia: “Ông là người đầu tiên nhảy ra bảo muốn giết tôi nhỉ?”

Người đàn ông trung niên nhà họ Võ kia sợ tới mức tim như sắp nổ tung.

Ông ta hối hận rồi.

Nếu biết tên này hung tàn như vậy thì ông ta sẽ không đời nào ra tay đâu.

Vút...!

Diệp Bắc Minh từ từ bước tới.

“Cứu tôi!”

Người đàn ông trung niên tới từ nhà họ Võ xoay người tháo chạy.

Những người còn lại nghĩ tới câu nói của Diệp Bắc Minh nên chẳng ai dám ra tay.

Bỗng nhiên, lão già áo đen quát to: “Diệp Bắc Minh, cậu quá ngông cuồng!”

“Cậu nghĩ mình vô địch thật sao?”

Một bóng đen đánh tới, chặn Diệp Bắc Minh lại.

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Ông không phục à?”

Rồi anh hét to lên: “Tôi đây chuyên trị những kẻ không phục!”

Suy nghĩ tàn sát, ma khí và long huyết kết hợp lại với nhau.

Sức mạnh bùng nổ.

Kiếm Đoạn Long chém xuống, lưỡi kiếm nặng nề như núi đổ.

Nụ cười của lão già áo đen cứng đờ, cơ thể mất tự chủ phát run.

Ông ta không cách nào sinh ra lòng phản kháng.

Ngay khoảnh khắc ấy, rốt cuộc ông ta đã biết sao lão già áo xanh lại chết gọn gàng như vậy.

Phụt!

Máu thịt bay tung trời.

“Ôi mẹ ơi!”

Từng tiếng than thở khiếp sợ truyền tới.

Mấy cao thủ cảnh giới Thần Chủ còn lại run rẩy không ngừng, răng va vào nhau kêu lập cập.