Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 87: Không phải người nữa rồi



Hai tên người Đông Doanh đi từ sau lưng Masao Tokugawa ra.

Hơi thở của bọn họ cực kỳ âm u, lạnh lẽo hệt như loài rắn độc!

“Masao Tokugawa, chuyện người Long Quốc tôi không mượn người Đông Doanh ông nhúng tay vào!”, Tần Vinh An lạnh lùng nói.

Khiến con người ta cảm thấy khá bất ngờ!

“Ông Tần, ông chắc chứ!”

Sắc mặt Masao Tokugawa hơi khó coi.

Hai người sau lưng ông ta có thực lực của Đại Tông Sư!

Nếu ra tay, chắc chắn sẽ giết chết Diệp Bắc Minh!

Thương hội Đông Doanh bị diệt, bây giờ toàn bộ Giang Nam đã nằm trong sự kiểm soát của Diệp Bắc Minh!

Masao Tokugawa không thể tiếp tục kế hoạch của mình nên mới tới Long Đô, chuẩn bị tìm kiếm cơ hội khác.

Không ngờ được rằng ở Long Đô này cũng gặp phải Diệp Bắc Minh!

Thằng ranh này đúng là âm hồn không tan!

Có cơ hội này, tất nhiên Masao Tokugawa rất muốn giết chết Diệp Bắc Minh!

Tuy rằng Tần Vinh An vô cùng tức giận, nhưng từ tận đáy lòng ông ta vẫn khinh thường người Đông Doanh.

Con ông ta bị giết, bản thân ông ta có thể tự báo thù, cần gì phải chờ đến người Đông Doanh nhúng tay?

“Ông Lâm, giao cho ông đấy”, Tần Vinh An lạnh giọng nói.

Sau lưng ông ta chợt xuất hiện một ông lão: “Có yêu cầu gì khác không?”

Lâm Thiên Tuyệt!

Gia chủ của nhà họ Lâm, một thế gia võ đạo Tây Nam!

Thực lực Đại Tông Sư!

Xếp hạng thứ 163 trên bảng xếp hạng Tông Sư châu Á!

“Chỉ có một yêu cầu, tôi muốn nó phải chết, chôn cùng với con trai tôi!”, Tần Vinh An nghiến răng nghiến lợi nói.

Lâm Thiên Tuyệt khẽ gật đầu, gương mặt già nua như đóa hoa cúc chen lấn một chỗ: “Anh Tần, tổ tiên nhà họ Lâm tôi thiếu nhà họ Tần một ân tình”.

“Tôi đã từng nói mình sẽ giúp anh ra tay ba lần, đây đã là lần thứ ba”.

“Nếu tôi giết chết thanh niên này, từ nay về sao nhà họ Lâm Tây Nam và nhà họ Tần Long Đô sẽ không còn liên quan nữa”.

“Anh có chắc không?”

Lâm Thiên Tuyệt khoanh tay đứng đó.

Ngẩng cao đầu!

Cảm giác đầy khí thế và trải đời!

Trong mắt ông ta, Diệp Bắc Minh chỉ là một con kiến.

Chỉ cần vung tay là có thể giết chết.

Hẹn ước của nhà họ Lâm và nhà họ Tần còn quan trọng hơn cả mạng của Diệp Bắc Minh rất nhiều lần!



Nghiền chết một con kiến, có cần phải dùng đến cơ hội để ông ta ra tay hay không?

Lâm Thiên Tuyệt cảm thấy giá trị con người mình bị giảm xuống!

“Chắc chắn!”

Tần Vinh An gật đầu.

Ông ta trực tiếp dùng đến Lâm Thiên Tuyệt vì không muốn cho Diệp Bắc Minh bất kỳ một cơ hội nào!

Lâm Thiên Tuyệt nhướng mày, lặng lẽ thở dài: “Được rồi”.

Ông ta có chút thất vọng, cũng cảm thấy không đáng cho chính bản thân mình!

Nhưng nếu Tần Vinh An đã quyết định thì ông ta cũng không nói lời vô nghĩa làm gì nữa.

Ông ta đảo mắt, dừng lại trên người Diệp Bắc Minh, nói: “Thanh niên, đừng trách lão già này nhé”.

Bộp!

Lời vừa dứt, Lâm Thiên Tuyệt như thương long nhanh chóng xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh!

Ánh mắt của mọi người còn chưa kịp di chuyển.

Thì Lâm Thiên Tuyệt đã ra tay, giơ bàn tay khô héo đấm thẳng vào ngực Diệp Bắc Minh!

Một đấm là đủ!

“Bốp!”

Một giây sau đó, Diệp Bắc Minh đã giơ tay, trực tiếp tóm lấy tay Lâm Thiên Tuyệt!

Khiến ông ta không thể nhúc nhích được! Như bị sắt tay trói chặt.

“Cái gì?”

Gương mặt bình tĩnh của Lâm Thiên Tuyệt có sự thay đổi lớn, không dám tin nói: “Sao lại như thế?”

Sức mạnh của thanh niên đó lại khủng bố đến như thế ư?

Lâm Thiên Tuyệt vô cùng kinh ngạc!

“Ông Lâm?”

Tần Vinh An cũng nhướng mày, cảm thấy bất an.

Ngụy Yên Nhiên há miệng: “Anh ta vừa chặn đòn tấn công của một Đại Tông Sư ư?”

“Má ơi!”

Ô Bách Thuận đặt mông ngồi xuống đất, suýt chút nữa sợ choáng váng.

Chỉ có một mình Masao Tokugawa là có sắc mặt nặng nề, dáng vẻ quả nhiên là như thế: “Thằng ranh này, thực lực võ đạo đã tới cảnh giới Đại Tông Sư!”

“Đại Tông Sư? Nó mới có bao nhiêu tuổi!”

Mặt Tần Vinh An lập tức biến sắc.

“Đại Tông Sư?”

Ngụy Yên Nhiên đã hoàn toàn sợ ngây người.

Cô ta không phải là võ giả, nhưng vẫn có thể hiểu được ý nghĩa của Đại Tông Sư!



“Chẳng có gì là không thể cả”, Diệp Bắc Minh lắc đầu, mỉm cười nhìn Lâm Thiên Tuyệt.

“Ha ha, cậu tưởng là chỉ như thế là đủ…”

Sau một thoáng khiếp sợ ngắn ngủi, Lâm Thiên Tuyệt bỗng nhiên nở nụ cười.

Cánh tay ông ta bỗng chấn động, nội kình bùng lên mạnh mẽ!

“Ầm!”

Một luồng nội kình hừng hực từ trong ngực ông ta bùng lên, như hỏa tiễn được phóng lên trời!

Diệp Bắc Minh có cảm giác sức mạnh chỗ cánh tay Lâm Thiên Tuyệt bỗng tăng vọt.

Nhưng anh hoàn toàn không quan tâm.

Cổ tay dùng sức vặn một cái, luồng sức mạnh đánh úp tới.

“A!”

Lâm Thiên Tuyệt hét thảm một tiếng, xương cánh tay đã bị Diệp Bắc Minh bẻ gãy.

“Thằng ranh con, mày dám!”

Lâm Thiên Tuyệt gào thế, bất chấp hình tượng của một Đại Tông Sư, giơ cánh tay còn lại lên, chộp tới Diệp Bắc Minh!

Muốn một đòn bóp chặt cổ họng anh!

“Tàn nhẫn thế? Vậy thì không giữ ông lại được rồi!", Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng.

Tay còn lại của anh giơ lên, như tia chớp!

“Răng rắc”.

Sau khi tóm lấy tay còn lại của Lâm Thiên Tuyệt thì dùng sức bẻ gãy!

“A!”

Lâm Thiên Tuyệt kêu la thảm thiết.

“Bốp!”

Diệp Bắc Minh lại đá một cái vào bụng Lâm Thiên Tuyệt.

Dứt khoát và nhanh chóng!

Một đá!

Đan điền trực tiếp nổ tung!

Nội kình tan đi!

Lâm Thiên Tuyệt nằm dưới đất không ngừng run rẩy như một con chó sắp chết!

Nhìn là biết chẳng còn bao hơi tàn!

Một Đại Tông Sư mà còn chẳng thể kiên trì nổi mười hiệp đã bị phế bỏ hoàn toàn!

Diệp Bắc Minh mạnh đến mức nào?

Mấy tay giàu có ở Long Đô nhìn Diệp Bắc Minh thật lâu, nhớ thật kỹ gương mặt thanh niên này.

“Trời ơi! Có còn là người nữa không?"