“Kiếm Long Đồ đang ở trong tay cậu ta, không chỉ thế còn có cả đan dược đế phẩm nữa, mà điều còn kinh ngạc hơn đó là trên người anh ta còn có một long hồn!”
“Nghe nói... cậu ta chỉ mới hai mươi bốn tuổi!”
“Mẹ ơi!”
Lại một tràng bất ngờ.
“Vãi chưởng! Mới hai mươi bốn thôi á!”
“Thằng nhóc này là quái vật từ đâu ra thế?”
Rất nhiều người giật mình bất ngờ.
Đại diện cho các tông môn đứng đầu như Tinh Cung, Thương Khung cung, Thần Long giáo và Bổ Thiên giáo đều có mặt.
Ngoài ra còn có mấy trăm tông chủ có mặt.
Cả quảng trường Tinh Cung tụ tập khoảng hơn trăm nghìn người.
Cung chủ Tinh Cung, Long trưởng lão, bà lão và một đám trưởng lão ngồi trên đài cao, bình tĩnh chờ đợi.
Nhan Như Ngọc, La Vãn Vãn.
Còn có Cổ Thông Thiên, Cổ Tuyền của nhà họ Cổ.
Tô Lê!
Từ đã.
Cổ Tuyền nghe tiếng bàn tán xôn xao xung quanh bèn kinh ngạc thốt lên: “Ông nội, tên Diệp Bắc Minh kia đáng sợ vậy sao?”
Cổ Thông Thiên nhíu mày: “Lão phu cũng không ngờ tới, giờ mới trôi qua nửa tháng ngắn ngủi!”
“Vậy mà sau khi tiêu diệt bốn gia tộc Thượng Cổ kia xong lại muốn gây là chuyện động trời như vậy”.
Rồi ông ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Sợ rằng vận mệnh của biển Thiên Đảo này phải thay đổi vì cậu ta!”
Bỗng nhiên.
Ầm ầm!
Tiếng nổ vang tận chín tầng mây.
Bầu trời rộng lớn không một áng mây mấy chốc đã dày đặc mây đen.
Xoạt xoạt xoạt xoạt! Cả đám cầm quyền của Tinh Cung đứng dậy.
Cổ Thông Thiên cũng đứng dậy theo.
“Ông nội, có chuyện gì thế?”, Cổ Tuyền kinh ngạc hỏi.
Cổ Thông Thiên lắc đầu, đăm chiêu nhìn về một phía: “Đừng nói nữa, bọn họ đến đây”.
Bọn họ?
Ai vậy chứ?
Người đứng đầu Thần Long giáo, Thương Khung cung và Bổ Thiên giáo và tông chủ mấy trăm tông môn đều đứng dậy, nhìn chằm chằm về hướng mây đen ùn ùn kéo tới kia.
Tinh Cung hét lớn: “Mở, Thiên Môn!”
Rầm!
Không trung thay đổi, một cánh cửa khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện.
Cả đám đông rộ lên.
“Đó là gì?”, trong đám đông có người hoảng hốt hô lên.
Ngay sau đó.
Cánh cửa lớn mở ra, có hơn mười người bước ra khỏi đó.
Mỗi một người đều trông tựa thần tiên hạ phàm.
Dẫn đầu là một đám nam nữ cực kỳ trẻ tuổi.
Phía sau mỗi người là hai ông lão khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Nếu Diệp Bắc Minh ở đây sẽ nhận ra ngay một cô gái trong đó.
Nam Cung Uyển!
Cô ấy toát ra khí chất lạnh lùng, khó gần không ai dám khinh nhờn.
Cho dù vậy thì cũng có vô số đàn ông tu võ say mê như điếu đổ.
Một tên thanh niên đứng trên trời cao nhìn xuống mọi người ở dưới: “Tôi là Mục Nguyên, đại diện cho Vô Tướng thần cung đến đây”.
Một cô gái vóc dáng nóng bỏng quyến rũ cười duyên: “Tôi là Lâm Hi!”
Một thanh niên mắt xếch giới thiệu mình: “Tôi là Tần Lỗi!”
Một người đàn ông vạm vỡ cao hai mét tự xưng tên: “Tôi là Lôi Bá!”
Giọng nói trong veo xen chút lạnh lùng của Nam Cung Uyển vang lên: “Nam Cung Uyển”.
“Cung chủ Tinh Cung tham khiến sứ giả của Vô Tướng thần cung!”
“Cung chủ đương nhiệm của Thương Khung cung tham kiến sứ giả!”
“Giáo chủ Thần Long giáo, Hạ Hầu Phong tham kiến sứ giả!”
“Cổ Thông Thiên của nhà họ Cổ tham kiến sứ giả!”
“Giáo chủ Bổ Thiên giáo...”
“Nhà họ Vân ở Tinh Đảo...”
“Nhà họ Đường ở Tinh Đảo...”
Đầu sỏ của mấy trăm tông môn đều bước lên kính chào.
Bọn họ cúi đầu chín mươi độ.
Cả quảng trường Tinh Cung lập tức lặng thinh.
Không gian lặng ngắt như tờ.
Tất cả đều chìm trong im lặng.
Năm người trẻ, mười người già.
Chỉ có khoảng mười lăm người thôi mà đã khiến hơn trăm nghìn người tu võ sợ hết hồn.
Mục Nguyên vừa định mở miệng.
Bỗng nhiên vang lên một giọng nói: “Cô Nhan, chúc mừng sinh nhật nhé!”
“Ai dám to gan nói chuyện đằng sau đó?”
Mọi người khiếp sợ quay đầu nhìn về phía cửa vào Tinh Cung.
Bọn họ thấy một người thanh niên đang cầm một cái bánh sinh nhật đi tới.
Ánh mắt Cổ Tuyền sáng rực: “Ông nội, cậu ta đến đây kìa!”
Gương mặt già nua của cung chủ Tinh Cung đầy sự kinh ngạc: “Cậu ta đến đây làm gì?”
Tô Lê sững sờ: “Sao cậu ta dám đến đây?”
La Vãn Vãn bật thốt: “Cái gì? Cậu ta... bị điên rồi à?”
Cơ thể mềm mại của Nam Cung Uyển run lên, nghĩ thầm: "Sao cậu ta lại ở đây?"
Có người hét lên: “Diệp Bắc Minh, tên đó là Diệp Bắc Minh!”
“Cái gì? Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh ư?”
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Hơn trăm nghìn ánh mắt đổ dồn vào người Diệp Bắc Minh.
Kinh ngạc, nghi ngờ, giật mình, ngơ ngác và đủ các loại biểu cảm hiện lên trên nét mặt người người ngồi đây.
Tông chủ hàng loạt tông môn cũng nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Bắc Minh.
Cứ như thế.
Dưới ánh mắt của hàng trăm nghìn người, Diệp Bắc Minh bước tới trước mặt Nhan Như Ngọc: “Tôi đã đồng ý tham dự sinh nhật của cô, giờ chắc chưa muộn đâu nhỉ?”
Mẹ nội nó!
Cái gì mà tới chưa muộn chứ?
Tới rất đúng lúc mới đúng!
Nhan Như Ngọc kinh ngạc đứng như trời trồng, vừa mừng vừa lo.
Trái tim đập loạn xạ.
"Trời ơi, cậu ta... cậu ta có ý gì vậy?"
"Cố tình tạo bất ngờ cho mình ư? Hay là kinh hoảng đây?"
Nhan Như Ngọc cười khúc khích: “Không muộn, tới đúng lúc lắm”.
Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng gật đầu rồi lại làm ra một hành động khiến người ta càng thêm khiếp sợ hơn.
Anh chuyển mắt nhìn về phía Nam Cung Uyển: “Uyển Nhi, lâu rồi không gặp”.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng không nói nên lời.