Anh ta cảm nhận được sự áp lực khủng khiếp từ Diệp Bắc Minh, cả người sợ hãi quỳ rạp xuống.
"Không được! Tôn nghiêm của nhà họ Mục không cho phép mình làm thế!"
Lòng Mục Nguyên gào thét không cam chịu, ánh mắt đỏ bừng trừng nhìn Diệp Bắc Minh: “Là tao không ngờ rằng đại lục Chân Võ lại có một tên yêu nghiệt như vậy!”
“Mặc kệ mày có lá bài chưa lật gì, hôm nay Mục Nguyên tao chịu thua!”
“Nhưng chuyện này không yên ở đó đâu, một ngày nào đó Mục Nguyên tao sẽ khiến mày hối hận vì hành động hôm nay!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng đáp: “Dựa vào đâu mà cho rằng mình có thể sống qua ngày hôm nay chứ?”
“Cái gì? Mày muốn giết tao...”
Trong mắt Mục Nguyên tràn ngập sự phẫn nộ: “Mày có biết tao là...”
Diệp Bắc Minh đưa tay lên, một tiếng rồng ngâm vang vọng.
Một con huyết long xuất hiện nghiền nát anh ta.
Hành động vô cùng gọn gàng lưu loát.
Trong chốc lát, Mục Nguyên hóa thành một bãi máu loãng.
“Mục Nguyên bị sát hại rồi sao?”
“Trời ơi...”
Lâm Hi, Tần Lỗi và Lôi Bá đều hóa đá.
Sáu ông lão đứng sau họ sợ hết hồn.
Thậm chí bọn họ còn không có cơ hội ra tay ngăn cản chút nào.
Nam Cung Uyển không thể tin vào mắt mình hét lên: “Diệp Bắc Minh, anh gây ra họa lớn rồi!”
Những người tu võ ở đây sợ run người, hô hấp ngừng hoạt động.
Diệp Bắc Minh cười đáp: “Uyển Nhi, họa này lớn nhường nào chứ?”
“Anh!”
Nam Cung Uyển không biết nên nói gì.
“Phụt!”
Cô ấy phun ra ngụm máu.
Diệp Bắc Minh kinh hãi, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Nam Cung Uyển: “Uyển Nhi, cô bị sao vậy?”
“Tránh ra, không cần anh lo!”
Nam Cung Uyển biến sắc, lập tức đẩy Diệp Bắc Minh ra.
Thái Thượng Vong Tình quyết, một khi rung động tình cảm sẽ bị cắn trả.
Ngụm máu tươi vừa rồi kia chính là đang nhắc nhở Nam Cung Uyển không được động lòng với Diệp Bắc Minh.
Nam Cung Uyển nghiến răng nghĩ thầm: "Xung quanh tên này đều là gái, mình là gì đâu chứ?"
"Còn có Nhan Như Ngọc này nữa, chắc chắn cô ta có quan hệ dây dưa lằng nhằng gì đó với anh!”
"Không được, mình không thể rung động được!"
Nam Cung Uyển hít một hơi thật sâu, ánh mắt lại trở về dáng vẻ lạnh lùng vốn có: “Anh Diệp à, tôi không quen biết anh”.
Cô ấy còn tưởng Diệp Bắc Minh sẽ bám riết lấy mình.
Thế nhưng, điều khiến cô ấy không ngờ là Diệp Bắc Minh lại gật đầu nói: “Không quen thì thôi”.
Rồi anh quay đầu bước tới bên cạnh Nhan Như Ngọc: “Cô Nhan, hai ta vừa đi vừa nói chuyện”.
“Hả?”
Nhan Như Ngọc sửng sốt.
Cổ Thông Thiên, Cổ Tuyền, Tô Lê và La Vãn Vãn sững sờ.
Cung chủ Tinh Cung, Long trưởng lão và bà lão lòng đầy ngổn ngang.
Còn những người tu võ ở đây lại ngơ ngác chết trân.
“Vãi nồi!”
“Thằng nhãi này trâu bò vậy à?”
“Dưới ánh mắt hàng trăm nghìn người mà dám tán tỉnh hai tuyệt sắc mỹ nữ luôn à?”
“Đời này làm đàn ông không thể qua Diệp Bắc Minh rồi, cậu ta chính là hình mẫu của tôi!”
Vô số người tu võ thầm sợ hãi.
“Anh! Diệp Bắc Minh anh là đồ đáng ghét!”
Nam Cung Uyển hét lên, con ngươi đỏ bừng.
Ngay lập tức.
Sau lưng tỏa ra một vầng sáng đỏ thẫm.
Cả người cô ấy rơi vào trạng thái cuồng loạn cực kỳ quái dị, rít gào: “Diệp Bắc Minh, anh đáng chết!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hối hả nói: “Nguy rồi, cô ấy bị kích thích nên tẩu hỏa nhập ma mẹ rồi!”
Đôi mắt Nam Cung Uyển đỏ rực, rút ra một thanh kiếm dài đâm thẳng vào trái tim Diệp Bắc Minh.
“Tôi sẽ giết đồ đàn ông bội bạc nhà anh!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi bội bạc thế nào?”
“Tôi có nghĩ đến việc chịu trách nhiệm nhưng cô đâu cho tôi cơ hội”.
“Anh còn nói nữa à, câm miệng cho tôi!”
Nam Cung Uyển quát to.
Đôi mắt cô ấy rực lửa kéo theo một luồng sát ý lạnh như băng.
Mọi người nghẹn họ đứng nhìn.
Lâm Hi, Tần Lỗi và Lôi Bá rất kinh ngạc.
Nam Cung Uyển và Diệp Bắc Minh có quan hệ gì chứ?
Cổ Tuyền ghen tị nói: “Hứ, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, đúng là quá đáng!”
Hai người họ lao vào chiến đấu với nhau.
Nhan Như Ngọc cắn bờ môi đỏ mọng, trong lòng có chút mất mác.
La Vãn Vãn tức tối giậm chân nói: “Hừ, quả nhiên là đồ bội bạc”.
“Vừa mới chọc ghẹo con tim chị Nhan mà giờ đã mập mờ với em gái khác!”
“Trước mắt nhiều người như vậy mà sao cậu ta dám tán tỉnh cùng lúc hai cô gái thế?”