Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 887: Xông giết



Chính là lối vào ngục giam Trấn Hồn, không có một võ giả nào gần đó, xem ra tất cả đều ở trong ngục giam.

Diệp Bắc Minh trực tiếp đi đến cổng lớn của ngục giam Trấn Hồn: “Phá cho ta!”

Tay cầm kiếm Đoạn Long chém xuống!

“Choang” một tiếng vang lớn.

Cánh cửa thép ầm ầm nổ tung, hóa thành mảnh vụn bay ra.

Mười mấy ông lão xông đến!

Vẻ mặt chấn kinh quát lớn: “Kẻ nào? Dám đến ngục giam Trấn Hồn ngang ngược?”

Gru!

Một tiếng rồng gầm vang lên, mười mấy ông lão vẫn chưa phản ứng kịp là có chuyện gì.

Những chỗ huyết long đi qua, cơ thể của tất cả mọi người nổ tung hóa thành sương máu!

Chỉ còn lại một ông lão bị huyết long nhốt chặt.

Ông ta yếu ớt run rẩy, toàn thân run lên: “Mày… mày là ai?”

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt lạnh như băng: “Tôi chính là Diệp Bắc Minh mà các người muốn tìm, mẹ tôi Diệp Thanh Lam đâu?”

“Cái gì? Mày chính là Diệp Bắc Minh?”

Ông lão kinh hồn bạt vía.

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt khó chịu: “Đây không phải câu trả lời mà tôi cần”.

Đôi mắt nghiêm lại, hào quang màu máu nổi lên!

Trực tiếp sưu hồn!

Tầng cuối cùng ngục giam Trấn Hồn?”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh băng lạnh, tiện tay bóp vỡ đầu của ông lão.

Đi về phía nơi sâu nhất ngục giam Trấn Hồn.

“Cứu cứu tôi… cậu thanh niên, cầu xin cậu cứu chúng tôi!”

“Cậu thanh niên, tôi là tông chủ Hỏa Linh Môn, chỉ cần cậu cứu tôi, tôi bảo đảm cho cậu rất nhiều lợi ích!”

“Tôi tình nguyện dùng mười món thần khí mua cái mạng của mình, cậu thanh niên, cứu tôi với!”

Trên đường, rất nghiều người cất lời cầu xin.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ: “Tôi có thể thả các người, còn có thể thoát ra hay không, thì phải xem bản thân các người rồi”.

Kiếm Đoạn Long chém ngang, phòng giam và xích khóa đứt lìa.



Các phạm nhân bị nhốt được tự do trở lại!

“Ha ha ha! Tôi tự do rồi!”

“Nhà họ Từ thật đáng chết!”

“Mẹ kiếp, lão già Từ Thiên, tôi sẽ không tha cho ông đâu!”

“Cậu thanh niên, cảm ơn cậu!”

“Cậu nhóc, tôi nhớ kỹ cậu rồi!”

Tiếng nói không ngừng vang lên bên tai.

Diệp Bắc Minh quay người đi về phía nơi sâu trong ngục giam Trấn Hồn.

Giọng nói trên tầng truyền xuống lòng đất.

Soạt!

Diệp Thanh Lam ngẩng đầu nhìn về hướng tầng một của ngục giam Trấn Hồn: “Tiền bối, con trai tôi đến rồi!”

Ông lão nhếch nhác ngẩn người, lẩm bẩm một câu: “Thực sự có bản lĩnh thế ư?”

Sau khi xông vào ngục giam Trấn Hồn, Diệp Bắc Minh trực tiếp giết tầng thứ nhất.

Phóng thích tất cả phạm nhân!

Vừa tiến vào tầng thứ hai, hàng chục bóng hình ập đến.

Kiếm khí, đao khí, ám khí ngút trời giáng xuống, tất cả đều là cảnh giới Thần Chủ.

Khí tức vô cùng đáng sợ!

Diệp Bắc Minh không hề do dự, chém kiếm Đoạn Long trong tay ra, tiếng rồng gầm vang lên.

Mười mấy cảnh giới Thần Chủ xông đến phía trước nhất lập tức hóa thành sương máu!

“Kẻ nào ngăn tôi, chết!”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, ý tàn sát cuồn cuộn!

Lúc này, anh như sát thần giáng xuống, ma huyết trong cơ thể hoàn toàn sôi sục!

Cảnh giới Thần Chủ cũng không trụ nổi một chiêu dưới tay anh!

Hàng chục cảnh giới Thần Chủ lại bị một mình anh nghiền áp!

“Trời ơi!

“Tôi… tôi không nằm mơ chứ?”

“Có người giết vào ngục giam Trấn Hồn?”



“Soạt!”

Các phạm nhân bị nhốt trong phòng giam đều hít khí lạnh, đúng là không dám tin vào đôi mắt của mình.

“Kẻ này là ai?”

“Trong có vẻ rất trẻ, khí tức của cậu ta lại chỉ là Thánh Cảnh?”

“Thánh Cảnh giết cảnh giới Thần Chủ, muốn nghịch thiên ư?”

Mọi người điên cuồng dụi đôi mắt của mình, còn cho rằng đang nằm mơ!

Một tiếng quát tức giận vang lên.

“Rốt cuộc cậu là ai?”

“Đáng chết, nơi này là ngục giam Trấn Hồn của nhà họ Từ, cậu thanh niên, cậu điên rồi sao? Lại dám xông vào nơi này!”

Từ sâu trong ngục giam Trấn Hồn, hai ông lão cảnh giới Thần Đế dẫn theo hàng chục cảnh giới Thần Chủ chạy đến chi viện.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng, vung một kiếm chém đứt đầu của mấy cảnh giới Thần Chủ!

Hai ông lão cảnh giới Thần Đế vô cùng tức giận: “Đồ tạp chủng, mẹ kiếp, mày muốn chết hả!”

“Dám hoành hành ngang ngược ở ngục giam Trấn Hồn của nhà họ Từ? Đúng là thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày lại tự chui vào!”

Bước một bước xông giết đến, vừa ra tay là sát chiêu khủng bố nhất!

Khí tức cuồng bạo cuộn lên, khiến tầng thứ hai của ngục giam nổi lên gió bão khủng bố!

Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng: “Kiếm Trấn Ngục, giết!”

Khoảnh khắc hai ông lão cảnh giới Thần Đế xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lóe lên rồi vụt tắt!

Chỉ một giây!

Phụt phụt!

Hai đóa hoa máu nổ tung.

“Việc này…”

“Làm sao có thể!”

“Vãi! Thánh Cảnh giết Thần Đế?”

“Tốt quá rồi, chúng ta được cứu rồi!”

Các phạm nhân bị nhốt kinh hãi đến lồi cả con ngươi.

Các cảnh giới Thần Chủ khác của nhà họ Từ sợ đến sượt sượt lùi lại.

“Tên nhóc này có vấn đề!”