Một bà lão cười quái dị đi tới, người nọ chính là Từ Huệ.
Từ Huệ cười xấu xa nói: “Diệp Bắc Minh, nhà họ Từ tôi có đến hàng trăm nghìn người tu võ lận”.
“Chẳng biết cậu có giết hết không đây?”
Rầm rầm rầm rầm!
Một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
Cả ngục giam Trấn Hồn gần như bị lấp kín.
Bên ngoài vẫn có vô vàn người tu võ dũng mãnh kéo vào.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, anh đỡ Diệp Thanh Lam dậy rồi nói: “Mẹ, chỉ cần con còn một hơi thì sẽ không bỏ mặc mẹ lại đây đâu!”
“Giết!”
Kiếm Đoạn Long uyển chuyển chém ra, tiếp tục mở một đường máu.
Ngay sau đó.
Mấy trăm người tu võ xông tới, một làn kiếm khí ngưng tụ thành một con huyết long quét qua.
Đầu người lũ lượt rơi xuống đất.
Nhóm người tu võ thứ hai lại tiếp tục xông lên.
Qua bốn tiếng đồng hồ, dưới chân Diệp Bắc Minh đã trở thành núi xác biển máu.
Mỗi một trần tầng trong ngục giam Trấn Hồn đều cao hơn mặt đất khoảng ba mươi mấy mét.
Sau khi trải qua hai tiếng đồng hồ giết chóc, dưới chân Diệp Bắc Minh đã la liệt xác chết.
Đầu anh gần như chạm vào trần nhà.
“Tên nhóc này... đáng sợ đến vậy sao?”
“Rốt cuộc tên súc sinh ấy còn kiên trì được bao lâu nữa?”
“Vãi chưởng! Thật đáng sợ, cậu ta chỉ mới tới Thánh Cảnh thật ư?”
Người nhà họ Từ sợ hết hồn.
Ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Bắc Minh đều tràn đầy sự kinh hãi.
“Khụ khụ...”
Diệp Bắc Minh ho khan, phun ra một ngụm máu tươi.
Ánh mắt anh đầy kiên định.
Trái tim Diệp Thanh Lam co lại, bà vô cùng đau lòng: “Minh Nhi, bỏ mẹ lại đây đi”.
“Mẹ đã mãn nguyện lắm rồi, Từ Thiên, tôi đồng ý nói bí mật của nhà họ Diệp cho ông...”
Diệp Bắc Minh hét lên: “Mẹ!”
“Minh Nhi sẽ không nhận thua nên hôm nay chỉ có hai kết cục”.
“Một là hai mẹ con tôi bỏ mạng tại đây, hai là con mang tôi rời đi!”
Từ Thiên đứng đằng sau đám đông: “Nếu cậu đã không biết điều, một khi hôm nay rơi vào tay bổn tọa”.
“Bổn tọa sẽ cho cậu nếm thử tất cả thủ đoạn tra tấn của ngục giam Trấn Hồn, bắt lấy!”
“Vâng!”
Người nhà họ Từ cắn răng, bọn họ đã giết đỏ mắt.
Mấy trăm người lại liều chết xông lên.
Rầm!
Diệp Bắc Minh quát to, ba con rồng xuất hiện nghiền nát mấy trăm người kia thành mảnh vụn.
Kiếm Đoạn Long nhẹ nhàng run lên, Long Hồn bên trong không chịu đựng được nữa bèn nói: “Chủ nhân, chúng ta đã giết chóc hơn tám giờ đồng hồ rồi, tôi sắp không chịu được nữa”.
Diệp Bắc Minh cảm nhận được điều đó.
Long Hồn đã trở nên cực kỳ yếu ớt.
Kiếm Đoạn Long lại bùng phát kiếm khí lần nữa.
Cho dù ngay tại đây có vô số máu tươi bổ sung lực lượng thì tiêu hao cũng cực kỳ đáng sợ.
Diệp Bắc Minh thở dài nói: “Nếu ông mệt rồi thì nghỉ ngơi đi”.
Long Hồn cắn răng đáp: “Chủ nhân, tôi chưa bao giờ tàn sát thỏa thích như vậy!”
“Thuộc hạ nguyện lòng tử chiến tới cùng với cậu!”
“Gầm gừ!”
Tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa vang lên.
Kiếm quan đỏ thẫm quét ngang, đánh gục hơn trăm người tu võ đang mai phục gần đó.
Tiếng răng rắc giòn giã vang lên.
Long Hồn bỗng xuất hiện một vết nứt.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kêu lên: “Nhóc, kiếm Đoạn Long không thể dùng tiếp được nữa”.
“Trải qua tám tiếng đồng hồ chiến đấu giờ nó đã cạn kiệt sức mạnh rồi!”
“Nếu tiếp tục sử dụng kiếm Đoạn Long thì Long Hồn sẽ bị hủy diệt đó!”
Diệp Bắc Minh thở dài nói: “Ông bạn già à, ông nghỉ ngơi đi”.
Kiếm Đoạn Long hét bảo: “Chủ nhân, thuộc hạ nguyện cùng cậu...”
Đầu anh lóe qua một suy nghĩ, cất kiếm Đoạn Long vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
“Hả? Sao cậu ta lại cất kiếm vào?”
Người nhà họ Từ sửng sốt.
Bà lão Từ Huệ suy đoán cười nói: “Khà khà, mọi người chớ sợ! Sức mạnh của thanh kiếm kia đã dùng gần hết rồi”.
“Nếu không cất vào thì sợ sẽ hỏng”.
“Diệp Bắc Minh, không còn kiếm Long Đồ liệu cậu kiên trì được bao lâu nữa đây?”
Gương mặt già nua của Từ Trụ âm u nói: “Mất thời gian với cậu ta làm gì? Giết!”
Từ Mặc nhíu mày: “Cẩn thận đó, tên này có hai thanh kiếm”.
“Ngoài thanh kiếm Long Đồ kia còn có một thanh kiếm khác có thể xuất hiện bất cứ lúc nào”.
Từ Trụ không tin nói: “Lão phu không tin, cậu ta đã là nỏ mạnh hết đà rồi”.
Nói xong, ông ta từ từ bước ra, tung một quyền nhắm thẳng vào ngực Diệp Bắc Minh.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Kiếm Trấn Ngục!”