Anh ta lật cổ tay một cái, một con dao găm xuất hiện.
Phập!
Không ngờ anh ta lại chém đứt bàn tay của mình!
Ánh mắt Mục Hàn co rút lại, nhìn bàn tay dưới đất của mình hóa thành tro tàn trong chớp mắt: “Huyền Minh Lãnh Hỏa? Em lại có được Huyền Minh Lãnh Hỏa!”
Trong lòng anh ta vô cùng sợ hãi.
Nếu anh ta phản ứng chậm nửa nhịp, chỉ sợ sẽ bị Huyền Minh Lãnh Hỏa trực tiếp đốt thành tro tàn.
“Tay của anh!”
Ánh mắt Mục Hàn cực kỳ thất vọng: “Nam Cung Uyển, em muốn giết anh?”
Nam Cung Uyển lạnh lùng: “Mục Hàn, đây là anh tự tìm cả thôi”.
Mục Hàn nhìn Nam Cung Uyển một cái thật sâu, sâu trong đáy mắt hiện lên một vẻ thất vọng: “Hahaha, hay cho câu tự tìm”.
“Diệp Bắc Minh đối xử với em như vậy, xong việc vỗ mông trực tiếp chạy lấy người”.
“Anh còn chưa chạm vào em, lại phải trả giá bằng một bàn tay? Được, tốt lắm!”