Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 896: Đệ tử của Tuyệt Trần Y Tiên



Ánh mắt của ông ta dừng ở trên người Diệp Thanh Lam: “Nhà họ Tô sẽ không thông báo với nhà họ Từ, nhưng gia hạn cho hai người phải rời khỏi nhà họ Tô trong vòng một tiếng”.

Diệp Thanh Lam không hề nói một câu nào.

Chỉ cõng Diệp Bắc Minh rời đi.

Tô Lê đuổi theo: “Bác Diệp...”

“Đủ rồi!”

Tô Chính Dương khẽ quát một tiếng: “Lão phu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, không cần vì một người mà liên luỵ đến cả gia tộc”.

“Người đâu, canh chừng Tô Lê cho tôi”.

“Không có mệnh lệnh của tôi, cấm nó rời khỏi nhà họ Tô một bước”.

“Vâng!”

Mấy lão già tiến lên.

...

Diệp Thanh Lam vừa rời đi được trăm dặm, phía sau đã truyền đến những tiếng bước chân dồn dập.

Không hề che giấu chút nào.

Tô Hỏa và người phụ nữ sang trọng dẫn theo một đám người đi đến.

“Chạy nhanh như vậy để làm gì?”

Người phụ nữ sang trọng trêu chọc: “Con trai bà đã chết rồi, cõng một thi thể chạy khắp nơi không thấy phiền sao?”

Diệp Thanh Lam khàn khàn nói: “Con tôi không chết!”

“Hahaha”.

Người phụ nữ sang trọng cười đến mức run rẩy cả người: “Nhưng mà cậu ta sẽ chết ngay lập tức thôi”.

Đôi mắt Tô Hỏa đỏ bừng: “Mẹ, vô nghĩa với một người sắp chết làm gì!”

“Kế tiếp cứ giao cho con đi, tiến lên hết cho tôi!”

“Vâng, công tử”.

Mười mấy lão già lạnh lùng gật đầu, rút vũ khí ra xông lên.

Diệp Thanh Lam đang muốn ra tay ngăn cản, lại bởi vì bị thương quá nặng.

Chỉ có thể phun ra một ngụm máu tươi, Diệp Bắc Minh trên lưng bà ấy mềm oặt ngã xuống.

Tô Hỏa nhe răng cười một tiếng: “Mẹ, người phụ này trông cũng không tệ lắm”.

“Không bằng để cho con chơi đùa một chút?”



Đột nhiên.

Một tiếng quát lạnh truyền đến: “Mẹ con người ta đã bị thương nặng như vậy, anh muốn giết người thì thôi đi”.

“Còn muốn nhục nhã mẹ người ta? Có phải cầm thú hay không?”

“Ai?”

Tô Hỏa biến sắc.

Ngay sau đó.

Hai người phụ nữ xinh đẹp đi tới, một người trong đó đeo khăn che mặt.

Một người khác hình như là nha hoàn của người đeo khăn che mặt kia.

Tuy rằng là nha hoàn, nhưng Tô Hỏa lại không rời mắt ra được!

Đẹp!

Thật đẹp!

Nha hoàn còn xinh đẹp như vậy, càng đừng nói đến người phụ nữ đeo khăn che mặt bên cạnh.

Cô gái đó trông tràn đầy tiên khí, mặc một chiếc váy dài trắng như tuyết.

Trong đôi mắt có loại khí chất cao thượng, lại làm cho trong lòng Tô Hỏa nóng như lửa đốt!

“Tô Hoả à Tô Hoả, mẹ nó đời trước mày tích đức đúng không!”

“Vậy mà lại gặp được hai cô gái xinh đẹp như vậy trong rừng núi hoang vắng, đêm nay có phúc rồi!”

Tô Hỏa nuốt một nước miếng, cười haha: “Hai cô, tôi khuyên các cô đừng xen vào việc của người khác”.

“Nếu không sẽ liên luỵ đến cả mình đấy...”

Chát!

Nha hoàn kia nâng tay lên cho Tô Hoả một cái tát, hai má hắn ta trực tiếp nứt toác, quay cuồng trên mặt đất.

“Con trai!”

Người phụ nữ sang trọng vô cùng đau lòng, nâng Tô Hỏa lên.

Bà ta nhìn thấy tình trạng thê thảm của Tô Hỏa, trong đôi mắt tràn ngập ác độc: “Bắt hai ả tiện nhân này lại cho tôi, đưa vào thanh lâu để người ta nhục nhã!”

“Vâng!”

Hơn mười lão già xông về phía hai cô gái.

Cô gái đeo khăn che mặt vô cùng bình tĩnh.

Nha hoàn kia cười lạnh một tiếng: “Mấy người là nhà họ Tô đúng không?”

“To gan thật đấy, nhìn xem đây là cái gì!”



Cô ta lập tức lấy ra khối lệnh bài.

Lúc nhìn thấy chữ trên lệnh bài.

Hơn mười lão già lập tức thay đổi sắc mặt, hít một hơi lạnh: “Tuyệt Trần Y Tiên!”

Nha hoàn vô cùng kiêu ngạo: “Không sai, tiểu thư nhà tôi đúng là đệ tử của Tuyệt Trần Y Tiên”.

Người phụ nữ sang trọng rống giận: “Tuyệt Trần Y Tiên, Tuyệt Trần Y Thần chó má gì!”

“Cô đánh con tôi thành như vậy, tôi muốn để các cô phải trả giá thật lớn!”

“Mấy người còn ngây ra đó làm gì? Ra tay cho tôi!”

Mười mấy lão già quay sang nhìn nhau.

Tô Hỏa run rẩy: “Mẹ, đừng nói nữa...”

“Đó là Tuyệt Trần Y Tiên!”

“Chính là một trong ba y tiên của Y Thánh Cung, nghe nói là một người khủng bố đến mức ngay cả người chết cũng có thể cứu sống!”

“Cái gì? Y Thánh Cung...”

Người phụ nữ sang trọng ngây ra, trên trán đầm đìa mồ hôi.

Ở Đại Lục Thượng Cổ có lưu truyền một câu: thà rằng đắc tội trăm vị Chí Tôn, nhưng tuyệt đối không được đắc tội Y Thánh Cung!

Người phụ nữ sang trọng run rẩy: “Cô gái này, xin lỗi”.

“Là chúng tôi có mắt như mù, nhưng mà người này là kẻ thù của nhà họ Tô chúng tôi!”

“Bây giờ chúng tôi sẽ lập tức dẫn cậu ta đi, tuyệt đối không làm ô uế ánh mắt của hai người”.

“Mấy người còn ngây ra đó làm gì? Mau bắt kẻ này và mẹ cậu ta đi!”

Đám lão già kia trả lời một tiếng: “Vâng”.

Người phụ nữ đeo khăn che mặt phun ra một chữ: “Ngu ngốc”.

Một khí tức lạnh như băng đánh úp lại!

Người phụ nữ sang trọng xấu hổ cười: “Cô gái này, cho dù cô có là đệ tử của Tuyệt Trần Y Tiên thì cũng không thể quan tâm quá nhiều được...”

Người phụ nữ đeo khăn che mặt nở nụ cười: “Nếu tôi cứ muốn xen vào thì sao?”

“Cô...”

Trong lòng người phụ nữ sang trọng dâng lên một ngọn lửa giận.

Giọng nói của người phụ nữ đeo khăn che mặt tiếp tục truyền đến: “Hay là tôi bảo sư phụ tôi rời núi đến nhà họ Tô ngồi nhé?”

Xoạt!