Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 898: Đáng tiếc là không còn



Diệp Bắc Minh còn chưa kịp nói chuyện.

Anh đã phát hiện sức mạnh của long mạch dưới lòng đất, điên cuồng ngưng tụ vào trong cơ thể.

Diệp Bắc Minh tái mặt: “Tôi đang hấp thu long mạch!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đúng thế!”

Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Không được, long mạch đại điện cho vận mệnh của Long Quốc”.

“Nếu như tôi hấp thu hết thì Long Quốc biết phải làm sao bây giờ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thoải mái cười: “Đây là long mạch chủ động lựa chọn cậu, chứ không phải cậu chủ động hấp thu”.

“Nếu cậu chủ động hấp thu thì sẽ khiến long mạch khô cạn”.

“Vận mệnh của Long Quốc cũng sẽ bị ảnh hưởng!”

“Long mạch chủ động lựa chọn cậu thì khác, chẳng những không ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia, mà ngược lại còn có thể giúp đất nước phát triển mạnh mẽ hơn theo sự trưởng thành của cậu!”

Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời: “Thật ư?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ khẽ: “Bản tháp thèm lừa vào cậu chắc?”

“Nhóc con, mau hấp thu đi!”

“Mẹ nó, bản tháp cứ tưởng cậu bị phế rồi, đang định tính đường bỏ chạy đây!”

“Không ngờ, không ngờ thằng ranh nhà cậu đúng là con của thần may mắn!”

“Lại nhận được sự thừa nhận của long mạch, đúng là trong họa được phúc!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng không nhịn được chửi tục.

Bởi vì tất cả thật sự khiến con người ta vô cùng rung động!

Long mạch được sinh ra từ số mệnh thiên địa, đại diện cho ý chí của đất trời!

Căn bản không thể bị người khác chủ động hấp thu!

Sau khi long mạch chảy vào trong cơ thể.

Cơ thể bắt đầu xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất.

Vết thương trong lục phủ ngũ tạng, nhanh chóng hồi phục như cũ!

Không chỉ thế.

Đan điền khô cạn cũng nhanh chóng căng đầy!

Sức mạnh cuồn cuộn trong cơ thể không dứt, trong đan điền là chân nguyên chảy xuôi như thác.

Vô cùng dồi dào, nhiều đến mức không bao giờ hết!



“Trời má!”

Diệp Bắc Minh giật mình: “Sức mạnh long mạch ghê gớm đến vậy ư?”

Đột nhiên, trong đầu anh bỗng có một suy nghĩ.

Một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu, anh lấy kiếm Trấn Ngục ra!

Một kiếm chém xuống!

Kiếm khí chém sâu vào trong lòng đất.

Một giây sau đó.

Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời: “Với sức mạnh vốn có trước đó, sau khi tôi dùng kiếm Trấn Ngục sẽ tiêu hao một lượng chân nguyên rất lớn”.

“Cùng lắm chỉ có thể sử dụng kiếm Trấn Ngục mười lần!”

“Nhưng lúc nãy tôi vừa thử sử dụng kiếm Trấn Ngục, nhưng chân nguyên trong đan điền vẫn ở trạng thái căng tràn là sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Năng lượng của Long Mạch là vô cùng, vô tận, có thể giúp cậu giữ trạng thái dâng tràn đó đến vĩnh viễn”.

Diệp Bắc Minh hết sức chấn động: “Thế có nghĩa là tôi có thể sử dụng kiếm Trấn Ngục vô số lần hả?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: “Có thể nói là như thế”.

Diệp Bắc Minh xúc động.

Tuy là kiếm Đoạn Long rất mạnh.

Nhưng anh lại phát hiện, đứng trước mặt Thần Đế cũng lực bất tòng tâm!

Muốn chém giết Chí Tôn, trừ khi đánh lén.

Nếu không kẻ đó có thể dùng sức mạnh của kình để ngăn cản đòn tấn công của kiếm Đoạn Long!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục thì hoàn toàn khác!

Kiếm này, cấp bậc có thể sánh ngang với tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Đối mặt với Chí Tôn cũng có thể giết chết trong giây lát!

“Số lần sử dụng vô hạn, không khác gì nói tôi là vô địch!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên nặng nề.

Nếu cho anh thêm một cơ hội nữa, anh chắc chắn có thể đánh thẳng vào ngục giam Trần Hồn!

“Kiếm Trấn Ngục, đến!”

Tiếng gọi vang vọng.



Tay cầm kiếm Trấn Ngục chém ra!

Gào!

Tiếng rồng ngâm vang vọng cả lòng đất núi Côn Luân.

Một tiếng ầm vang thật lớn, dãy núi Côn Luân chấn động!

Bên ngoài.

Chiến sĩ Long Hồn tái mặt, đều chạy về phía lối vào trong long mạch: “Sao lại thế này?”

“Chẳng lẽ là động đất?”

Hạ Nhược Tuyết căng thẳng nhìn về phía Diệp Thanh Lam: “Bác gái, xảy ra chuyện gì thế?”

Diệp Thanh Lam nhìn ra phía xa trong lòng đất: “Bác cũng không biết, nhưng bác tin tưởng con trai mình, nó nhất định sẽ không sao”.

……

Vô Tướng thần cung.

Cửa phòng Nam Cung Uyển lại bị đẩy ra.

Giọng Mục Hàn vang lên: “Uyển Nhi”.

Ánh mắt Nam Cung Uyển lạnh như băng: “Mục Hàn, trả giá một bàn tay vẫn chưa đủ hả?”

Mặt Mục Hàn đầy ý cười: “Em xem anh dẫn ai đến gặp em đây này”.

Nói xong, bèn nghiêng người nhường đường.

Một người đàn ông đi tới, dáng vẻ cao ráo hơn một mét tám.

Dáng người oai phong cùng với hơi thở sâu không thể lường trước được.

Thánh Tử Vô Tướng thần cung, Lý Vân Phi!

Bên cạnh là một vài trưởng lão của Vô Tướng thần cung, trong đó có cả sư phụ của Nam Cung Uyển.

“Thánh Tử, sư phụ, sao hai người lại đến đây?”

Nam Cung Uyển có linh cảm gì đó bất an.

Lý Vân Phi thản nhiên nói: “Đoàn trưởng lão, tại sao bà lại không báo cáo lại tông môn việc Nam Cung Uyển có được lãnh hỏa Huyền Minh?”

“Bà không biết rằng tôi đang thu gom dị hỏa ư?”

Một áp lực nặng nề đánh úp tới.

Tim Đoạn Cầm Tâm run lên một cái: “Thánh Tử, tôi…”

“Lý Vân Phi nhìn sang Nam Cung Uyển: “Đáng tiếc, đã không còn tấm thân xử nữ”.