Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục phát ra tiếng, bốn con rồng bay ra gần như cùng lúc!
Huyết long bao vây ông già mũi ưng!
Hắc long bao vây ông già gầy gò!
Long hồn bao vây Giang Hải Sơn!
Kim long bao vây Lăng Chiến Thiên!
Tần Mộc Dao run rẩy: “Lấy một địch bốn? Anh ấy muốn lấy một địch bốn sao?”
“Anh ấy mới tới Thánh Cảnh thôi, lại muốn đồng thời đối phó với bốn Chí Tôn sao?”
Dù là Tần Mộc Dao cũng bối rối!
Hai chân cô ấy như nhũn ra.
Mặt Mạc Ninh Nhi trắng bệch, cô ấy không ngừng nuốt nước miếng: “Cô chủ, anh ta… So sánh anh ta và Lý Vân Phi, ai lợi hại hơn?”
Sắc mặt bốn người đều thay đổi, họ cảm nhận được sát ý lạnh lẽo trên người Diệp Bắc Minh.
Lão già mũi ưng nổi giận gào lên: “Thằng chó, mày cho rằng mày có thể nghịch thiên à?”
“Đồng thời đánh bốn người bọn tao? Đúng là không biết sống chết. Lão đây muốn giết mày là chuyện dễ như trở bàn tay, dùng một đầu ngón tay cũng có thể làm được!”
Mắt lão già gầy gò lạnh như băng: “Thằng nhãi, lão đây sẽ cho mày biết kết cục của việc khinh thường bọn tao!”
“Mày thật khiến người ta bất ngờ, nhưng dù mày có bốn con rồng cũng không thể nào nghịch thiên được!”
“Giết!”
Giang Hải Sơn và Lăng Chiến Thiên cùng phun ra một chữ.
Bốn người cùng nhau ra tay, đánh về phía Diệp Bắc Minh!
Giây tiếp theo!
Grào!
Bốn tiếng rồng ngâm đồng thời vang lên, hung hăng đánh về phía lão già mũi ưng, lão già gầy gò, Giang Hải Sơn và Lăng Chiến Thiên!
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Bốn người bay ra ngoài như con diều đứt dây, cơ thể tan rã trên không trung như đậu phụ nát.
Hóa thành một làn sương máu!
“A! Cô chủ!”
Mạc Ninh Nhi hét lên, như gặp ma.
Tần Mộc Dao cũng lảo đảo sắp ngã, suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất.
“Hít!”
Bảy tám lão già còn lại hít một ngụm khí lạnh, cơ thể không nhịn được mà run rẩy.
Họ sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày… Rốt cuộc mày là người hay quỷ?”
Diệp Bắc Minh lười trả lời.
Anh bước lên, đi tới trước người lão già mặc đồ đen vừa nói chuyện.
Kiếm Trấn Ngục đè ép xuống!
Lão già mặc đồ đen giơ tay lên theo bản năng, dùng hai cây búa lớn và sấm sét rền vang để ngăn cản.
Một tiếng “răng rắc giòn dã”.
Sấm sét mãnh liệt dâng trào, nhấn chìm hai người, trên hai cây búa lớn xuất hiện vết nứt.
Nó trực tiếp nổ tung!
Kiếm Trấn Ngục đè ép xuống, ông già mặc đồ đen kêu thảm thiết: “A…”
Sấm sét tan đi, Diệp Bắc Minh cầm kiếm Trấn Ngục, ông già mặc đồ đen lại biến mất.
Trên mặt đất chỉ còn lại một vết kiếm sâu!
“Chuyện này…”
Mấy lão già còn lại lần lượt lui về phía sau, trái tim sợ hãi suýt nữa nổ tung.
Thằng nhãi này quá nghịch thiên!
Rốt cuộc nó là quái vật gì thế?
Lúc này, Diệp Bắc Minh cầm kiếm Trấn Ngục, đi về phía mấy người đó giống như thần chết.
Nếu những người tu võ khác thấy cảnh đó, nhất định sẽ sợ chết khiếp!
Một thanh niên Thánh Cảnh, dọa cho bảy Chí Tôn sợ hãi liên tục lùi về phía sau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đây là hình ảnh có nằm mơ cũng không mơ thấy!
“Cậu Diệp, chỉ là hiểu lầm thôi!”
“Cậu Diệp, cậu đừng kích động, chúng tôi chỉ đến hóng chuyện thôi, nếu cậu không vui, chúng tôi sẽ đi ngay!”
“Đúng đúng đúng, đi ngay đây!”
Mặt bảy Chí Tôn trắng bệch.
Bọn họ còn không có cả suy nghĩ phản kháng!
Đối phương dùng một thanh kiếm giết chế Chí Tôn cùng cấp trong chớp mắt, sao mà bọn họ phản kháng được?
Diệp Bắc Minh cười: “Giờ muốn đi à?”
Anh chợt quát lớn: “Quỳ xuống!”
“Ầm…”
Bốn con rồng sau lưng anh gầm rú, khí tức đáng sợ ép tới.