Bầu không khí cả hội trường lập tức trở nên gượng gạo khó xử!
“Ha ha ha, tôi cũng không được? Cả Long Hồn, thậm chí cả Long Quốc cũng không ai dám nói tôi không được”, Đường Kình Thương phát ra tiếng cười như sấm đánh.
“Hôm nay, tôi sẽ đích thân ra tay, bắt Diệp Bắc Minh, cô sẽ làm thế nào?”
Vừa dứt lời.
Đường Kình Thương bước ra một bước!
“Gru!”
Hổ gầm rồng thét!
Lấy Đường Kình Thương làm trung tâm, một làn sóng khí lan ra như sóng nước!
Soạt soạt soạt!
Rất nhiều người lùi lại, khí huyết trong cơ thể sôi sục.
Sắc mặt tái nhợt!
Uy thế của chiến thần Kình Thương, vô cùng đáng sợ!
“Vương Như Yên ở đây, không ai có thể động đến sư đệ của tôi!”, Vương Như Yên cũng bước ra một bước, đối diện với chiến thần Kình Thương!
Vạn Lăng Phong cũng ra tay: “Vạn Lăng Phong ở đây, ai dám động vào chủ nhân của tôi?”
“Đại quân hàng trăm ngàn người Giang Nam, cũng không phải vừa đâu!”
Trong tích tắc, thời gian như dừng lại!
Trong không khí tĩnh lặng như tờ, Diệp Bắc Minh đột nhiên lên tiếng: “Sư tỷ, Lăng Phong, hai người lùi lại đi”.
“Để tôi tự đối phó với người này”.
Việc của mình, mình tự giải quyết!
Anh cũng không thể nào cả đời sống trong sự che chở của sư tỷ!
Tiếng nói bỗng vang lên rất đột ngột.
Soạt!
Ánh mắt của tất cả mọi người soạt một cái đều hướng về Diệp Bắc Minh.
Sau một giây tĩnh lặng, hội trường lập tức bùng nổ.
“Cái gì?”
“Anh ta muốn tự đối phó với chiến thần Kình Thương ư?”
“Anh ta bị ngốc hả?”
“Chiến thần Kình Thương đứng thứ sáu trong mười chiến thần Long Hồn đó, có lẽ có thể lọt vào top năm ấy chứ?”
“Điên rồi, chắc chắn là điên rồi!”
Các phú hào Long Đô có mặt hoàn toàn trố mắt.
“Tổng giám đốc Lý, hình như tôi sắp thua rồi, Diệp Bắc Minh… cậu ta… làm sao cậu ta dám?”, cơ thể tổng giám đốc Vương run run.
Tổng giám đốc Lý lắc đầu đánh giá: “Còn quá trẻ, không khôn ngoan, quá cuồng ngạo”.
Cơ thể Ngụy Yên Nhiên run lên, không thể tin nổi nhìn qua Diệp Bắc Minh!
Hai bố con Tần Tướng Thần, Tần Vinh An cũng sầm mặt!
“Chủ nhân?”
Vạn Lăng Phong kinh ngạc quay đầu.
“Tiểu sư đệ, một mình em ư?”, chỉ có một mình Vương Như Yên hiên lên vẻ kinh ngạc và bất ngờ.
Diệp Bắc Minh đi đến, nở nụ cười: “Sư tỷ, yên tâm đi”.
“Vậy tỷ đứng xem kịch hay đấy”.
Đôi mắt của Vương Như Yên đấy ý cười, lặng lẽ lùi đến phía sau Diệp Bắc Minh, nhường vị trí cho anh.
Vạn Lăng Phong thấy vậy, cũng lặng lẽ lùi lại!
Chủ nhân là đối thủ của chiến thần Kình Thương sao?
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Đường Kình Thương: “Chuyện này vốn không liên quan đến ông, tự ông đứng ra, thì đừng trách tôi đấy!”
“Tối nay, bất luận là ai ngăn cản tôi giết người Đông Doanh, đều phải chết!”
Chết?
Tất cả mọi người có mặt ở buổi tiệc từ thiện đều thộn người!
Cho dù là đám người Tần Tướng Thần, Tần Vinh An, Ngụy Yên Nhiên cũng đều trố mắt há mốc miệng.
Đám người Ô Bách Thuận, tổng giám đốc Lý, tổng giám đốc Vương cắn mạnh đầu lưỡi!
Nghe ý của Diệp Bắc Minh, cậu ta muốn giết Đường Kình Thương ư?
“Vãi…”
Vạn Lăng Phong loạng choạng, suýt trượt ngã.
Trong đôi mắt của Vương Như Yên đầy vẻ kinh ngạc: “Tiểu sư đệ thật bá đạo!”
“Ha ha ha…”, chỉ có một người cười điên cuồng, đó chính là Masao Tokugawa: “Đồ ngốc! Diệp Bắc Minh, mày bị ngốc hả?”
“Lời như này mà mày cũng dám nói?”
“Ha ha ha! Ngu xuẩn, phế vật! Hỏng não! Mày đúng là tự tìm cái chết!”
Ông ta cười tự tận trong lòng, thực sự quá vui mừng!
Trước khi Diệp Bắc Minh chưa nói ra lời này, ông ta vẫn lo lắng cho sự an toàn của mình.
Sau khi Diệp Bắc Minh nói ra lời này, Masao Tokugawa không hề lo lắng chút nào!
Đúng thật!
Đường Kình Thương có thân phận thế nào?
Chiến thần hàng đầu của bộ đội đặc chủng Long Hồn Long Quốc đấy!
Cả Long Hồn, ngoại trừ mấy đại sư , thì ông ta là chiến thần có địa vị cao nhất!
Diệp Bắc Minh lại nói muốn giết Đường Kình Thương trước mặt mọi người?
Đường Kình Thương ngẩn người, phụt một tiếng bật cười.
“Phụt… ha ha ha…”
Cơn lửa giận trong lòng ông ta lại biến mất!
Bất lực lắc đầu: “Diệp Bắc Minh ơi là Diệp Bắc Minh, tao vẫn coi trọng mày!”
“Không ngờ…”
Đường Kình Thương thở dài một tiếng: “Mày thật khiến người ta thất vọng, làm sao mày nói ra được những lời thế này?”
Diệp Bắc Minh bình tình nói: “Ông cho rằng tôi không thể giết ông ư?”
“Mày giết tao bằng cách nào?”, Đường Kình Thương lắc đầu.
“Phập!”
Không hề báo trước.
Diệp Bắc Minh cong hai đầu gối, sau đó bật nhảy lên, lao về phía Đường Kình Thương!
Chỗ mặt sàn đá hoa mà anh vừa đứng đó, ầm ầm vỡ nứt, xuất hiện khe nứt đáng sợ!
“Việc này…”
“Anh ta dám chủ động ra tay ư?”
Không ai ngờ, Đường Kinh Thương còn chưa ra tay.
Diệp Bắc Minh đã xông đến trước!
“Miệng còn hôi sữa, muốn chết đây mà!”, Đường Kình Thương híp khóe mắt, một tay để sau lưng.