Diệp Bắc Minh vừa dứt lời, vô số ánh mắt lập tức nhìn qua.
"Thằng này là ai vậy?"
"Cậu ta không có hứng thú với Tần Mộc Dao?"
"Tôi thấy chỉ là cố làm ra vẻ huyền bí, muốn trà trộn vào Y Thánh Cung thôi!"
"Cậu ta từng gặp được Tần Mộc Dao chưa, Tần Mộc Dao mà xuất hiện trước mặt thì nói không chừng cậu ta sẽ chảy nước dãi đấy!", rất nhiều người tu võ buồn cười lắc đầu.
Động tĩnh bên này đưa tới sự chú ý của một đám đệ tử Y Thánh Cung đi ngang qua.
Mười thanh niên nam nữ đi tới.
Một người trong đó hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Đệ tử trông cửa vội vàng nở nụ cười nịnh nọt: "Hoàng sư huynh, tên này muốn vào Y Thánh Cung, còn nói mình là bạn của Tần sư tỷ!"
"Ồ?"
Hoàng Kinh Vân liếc nhìn Diệp Bắc Minh: "Cậu biết Mộc Dao sư muội?"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Đúng, tôi đến Y Thánh Cung để dẫn một người đi!"
"Đồng thời, tôi nợ Tần Mộc Dao một ân tình, thuận tiện trả lại cô ấy".
Bên cạnh, mấy đệ tử Y Thánh Cung không nhịn được mở miệng trào phúng.
"Người trẻ tuổi, muốn vào Y Thánh Cung thì thành thật đi xếp hàng đi!"
"Tần sư tỷ là ai? Cậu có tư cách gì mà nợ ân tình của chị ấy?"
"Bố mẹ cậu, không đúng, ông nội cậu cũng chưa chắc có tư cách thấy chị ấy một lần!"
"Thói đời ngày nay sao ấy, ba hoa chích chòe cũng không chuẩn bị bản nháp sao?"
Hoàng Kinh Vân lắc đầu.
Anh ta còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh là người của gia tộc lớn hoặc tông môn lớn nào!
Hiện tại xem ra, hóa ra là một đồ ăn hại!
Đã là đồ ăn hại!
Thì chẳng cần phải cho mặt mũi: "Cậu kia, muốn vào Y Thánh Cung thì xếp hàng đi thôi!"
"Xếp chừng ba, năm năm, may mắn thì có khi sẽ đến lượt cậu!"
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt đáp: "Ngoài xếp hàng ra, chẳng lẽ không còn cách nào khác để vào Y Thánh Cung sao?"
"Đương nhiên là có!"
...
Hoàng Kinh Vân cười đầy nghiền ngẫm: "Có ba cách để tiến vào Y Thánh Cung!"
"Thứ nhất, xếp hàng, xếp hàng là có thể vào được".
"Thứ hai, cậu có bái thiếp của người đứng đầu một tông".
"Mà nhất định phải là tông môn lớn có trên một triệu người!"
"Thứ ba, khiêu chiến tuyệt học của Y Thánh Cung!"
"Bất kể là y thuật, đan dược, các chứng bệnh khó, kinh mạch võ đạo!"
"Chủng loại gì cũng có thể!"
Anh ta thích thú cười: "Cậu kia, cậu muốn cùng cách thứ nhất?"
"Hay là cách thứ hai?"
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt trả lời: "Vậy dùng cách thứ ba đơn giản nhất đi!"
Hoàng Kinh Vân sững sờ: "Cái gì?"
Những người khác cũng ngây dại.
Tên này nói cái gì?
Cách thứ ba đơn giản nhất?
Bọn họ không nghe lầm chứ!
Không chờ bọn họ phản ứng lại.
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh bước lên trước, hét lớn về phía Y Thánh Cung: "Thanh Huyền Tông, Diệp Bắc Minh, đến đây khiêu chiến!"
Ầm ầm!
Tiếng nói như sóng thần truyền vào Y Thánh Cung.
"Gì cơ?"
Vô số người đồng loạt ngẩng đầu.
"Khiêu chiến Y Thánh Cung?"
"Đù! Ai to gan thế, anh ta điên rồi à?"
Vô số ánh mắt nhìn qua.
Ngay cả đám người tu võ xếp hàng dưới núi cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía cổng Y Thánh Cung.
Trong mắt ngập tràn chấn động!
Từ khi Y Thánh Cung thành lập đến giờ, người dám đến khiêu chiến không vượt quá trăm người!
Hơn nữa.
Gần như bị diệt toàn bộ!
Chỉ có một hai người đánh ngang tay, cuối cùng còn gia nhập Y Thánh Cung!
Một trăm ngàn năm trở lại đây, số người khiêu chiến Y Thánh Cung bằng không!
Hôm nay.
Lại có người dám khiêu chiến Y Thánh Cung? Hơn nữa còn là một người trẻ tuổi chưa dứt sữa?
"Ai mà to gan như vậy? Dám đến khiêu chiến Y Thánh Cung?"
Một giọng nói đầy uy nghiêm vang lên.
Hai lão già đi ra khỏi cổng Y Thánh Cung, đứng ở tầng thứ 99 của bậc thang nhìn xuống phía dưới: "Ai muốn khiêu chiến Y Thánh Cung?"
"Tôi".
Diệp Bắc Minh phun ra một chữ.
"Cậu?"
Đôi mắt hai lão già trầm xuống, rơi vào trên người Diệp Bắc Minh.
Trong nháy mắt, khuôn mặt già nua đen kịt!
Ánh mắt tức giận của lão già áo đen rơi xuống người Hoàng Kinh Vân: "Hoàng Kinh Vân, cậu muốn bị đuổi ra khỏi tông môn ư?"
"Thân là đệ tử Y Thánh Cung, thế mà cho phép chuyện này xảy ra?"
"Càn quấy! Quá càn quấy!"
Một lão già mặc cung trang khác cũng dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống: "Người trẻ tuổi này không biết nặng nhẹ, chẳng lẽ cậu cũng không biết sao?"
"Hai vị trưởng lão, tôi..."
Hoàng Kinh Vân sắp sợ phát khóc!
Trong lòng anh ta hối hận muốn chết!
Sớm biết thế, anh ta nói nhảm nhiều như vậy làm gì chứ?
Diệp Bắc Minh lại bình tĩnh lên tiếng: "Hai vị trưởng lão, không liên quan gì đến anh ta!"
"Do tự tôi muốn khiêu chiến!"
Xung quanh lặng ngắt như tờ!
Ai ai cũng ngây người!
"Tên này quả thực bị điên rồi, trưởng lão Y Thánh Cung đã xuất hiện mà anh ta còn dám nói xằng nói bậy!", trong lòng mọi người thầm nghĩ.
Lão già áo đen nhịn xuống cơn tức: "Người trẻ tuổi, cậu biết mình đang nói cái gì không?"