“Nếu em có được đủ thực lực, có thể mạnh mẽ đi đến thế giới Cao Võ thì sao?” Thiên Nhận Băng biến sắc: “Tiểu sư đệ, em ngàn vạn lần không cần làm như vậy”. “Em làm thế là hành vi nhập cư trái phép, một khi bị phát hiện”. “Các thế lực ở thế giới Cao Võ đều có thể đuổi giết em vô điều kiện!” “Cho dù có đuổi giết em vào vị diện cấp thấp cũng sẽ không có cấm chế gì cả, có thể trực tiếp đánh chết em!” Diệp Bắc Minh có chút đăm chiêu gật đầu. Ngay sau đó. “Nhị sư tỷ, vì sao nhà họ Diệp Thượng Cổ lại bị giết?” “Diệp Phá Thiên rốt cuộc đã đắc tội ai?” Thiên Nhận Băng trầm mặc. Cô ấy nhíu chặt mày lại! Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ: “Sư tỷ, nhất định là chị có biết đúng không?” “Chị...” Thiên Nhận Băng vô cùng do dự. Diệp Bắc Minh nhìn vào mắt Thiên Nhận Băng: “Sư tỷ, em là con cháu nhà họ Diệp!” “Em phải biết rõ tất cả những chuyện này, mong sư tỷ nhất định phải nói cho em biết!” Nhìn thấy Diệp Bắc Minh kiên trì như thế. Cuối cùng Thiên Nhận Băng cũng mở miệng: “Không phải vấn đề của bản nhân Diệp Phá Thiên, là bởi vì...” Cô ấy do dự mãi mới phun ra hai chữ: “Hoa tộc!” Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Hoa tộc?” Thiên Nhận Băng gật đầu: “Không sai, Hoa tộc!” “Thế giới Chân Võ có một đám người tu võ cực kỳ yêu nghiệt, tự xưng là Hoa tộc đến từ Côn Luân Hư”. “Người tu võ của Hoa tộc có thiên phú rất khủng bố, đặc biệt lấy Diệp Phá Thiên của nhà họ Diệp cầm đầu!” “Chỉ trong mấy trăm năm ngắn ngủi đã vượt qua đa số người tu võ ở thế giới Cao Võ rồi!” “Không chỉ như thế, ngay cả chủng tộc có huyết mạch Thiên Thần như bọn chị ở thế giới Cao Võ, thiên phú tu võ đều thua kém người tu võ của Hoa tộc!” “Rất nhiều người tu võ của Hoa tộc gia nhập học viện Giám Sát, tiến vào top 1000 trong bảng xếp hạng của học viện!” “Hoa tộc gần như chiếm cứ một phần ba!” Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Hoa tộc có thiên phú tu võ mạnh như như vậy sao?” Thiên Nhận Băng gật đầu: “Người của Hoa tộc rất chăm chỉ, hơn nữa còn có ý chí kiên định”. “Bọn họ rất thích hợp tu võ, ngay cả con cháu của huyết mạch Thần tộc cũng thua kém người của Hoa tộc!” “Vì thế người có được huyết mạch Thần tộc bắt đầu chèn ép Hoa tộc!” “Bọn họ nói huyết mạch Hoa tộc thấp kém, là chủng tộc mang theo nguyên tội!” “Hơn nữa lúc ấy Diệp Phá Thiên gia nhập học viện Giám Sát, tính cách quá mạnh mẽ...” “Đột nhiên có một ngày học viện Giám Sát truyền tin tức, Diệp Phá Thiên trộm bảo vật của học viện Giám Sát!” “Sau đó Diệp Phá Thiên liền bị đuổi giết”. “Những người tu võ khác của nhà họ Diệp và Hoa tộc cũng bị con cháu Thần Huyết chèn ép!” “Dưới sự áp lực mà con cháu Thần Huyết tạo ra, các đệ tử Hoa tộc ở học viện Giám Sát đều bị giết...” Nói tới đây, Thiên Nhận Băng tạm dừng một chút: “Tất cả người của Hoa tộc đều bị chém đầu công khai!” “Cái gì?” Diệp Bắc Minh biến sắc. Một ngọn lửa giận phun ra ào ào! Trong phút chốc, bốn hư ảnh rồng đột nhiên hiện ra sau lưng anh! Một luồng sát khí khủng bố thổi đến! Ngay sau đó, cả bầu trời ngục giam Trấn Hồn đều rơi vào một mảnh đêm tối! “Cho dù Diệp Phá Thiên thật sự trộm bảo vật, cũng không thể giết hết tất cả người của Hoa tộc chứ?” Diệp Bắc Minh vô cùng kích động giận dữ! Thiên Nhận Băng tiếp tục nói: “Sau khi Diệp Phá Thiên biết được việc này thì cực kỳ giận dữ!” “Ông ta đã dẫn theo mấy trăm vị cường giả đi tìm con cháu Thần Huyết để đòi lại công bằng, nhưng lại bị các thế lực lớn hợp tác ngăn lại!” “Sau một trận chiến, gần như tất cả đều ngã xuống”. “Về sau con cháu Thần Huyết lại bắt tay nhau đánh nát thế giới Chân Võ...” “Long mạch núi Côn Luân mà nhiều thế hệ Hoa tộc sinh sống cũng bị chặt đứt!” “Từ đó về sau lúc sau, núi Côn Luân hóa thành Côn Luân Hư!” “Hoa tộc lại không thể được nhìn thấy ánh mặt trời nữa, cả đời sinh sống ở một góc hẻo lánh của đại lục Chân Võ, tự sinh tự diệt!” “Long Quốc bây giờ chính là đời sau của Hoa tộc lúc trước”. Thiên Nhận Băng nói liền một mạch. “Đậu má!” Diệp Bắc Minh nổi đầy gân xanh! Sỉ nhục! Hoa tộc lại bị chèn ép như vậy? Núi Côn Luân còn bị chặt đứt! Long mạch đoạn tuyệt? Anh là con cháu Hoa tộc, sao có thể chịu để tổ tiên phải chịu loại nhục nhã này được! “Mẹ nó chứ!” Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ như máu: “Sư tỷ, những gì mà chị nói đều là thật sao?” Thiên Nhận Băng thở dài một hơi: “Tiểu sư đệ, việc này căn bản chả là bí mật gì cả”. “Một người bình thường ở thế giới Cao Võ cũng biết, bọn họ căn bản không sợ chuyện này truyền ra”. Diệp Bắc Minh hoàn toàn nổi giận: “Vậy mà lại không thèm che giấu chút nào?” Thiên Nhận Băng lắc đầu: “Chủng tộc Thần Huyết luôn luôn cao ngạo, không coi ai ra gì”. “Căn bản khinh thường che dấu...” Đột nhiên.