Nhìn qua một cái, chỗ nào cũng đều là bia mộ kéo dài không dứt.
“A!”
Diệp Tiêu Tiêu bịt chặt cái miệng nhỏ: “Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ, cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin được: “Nơi này không phải bảo khố nhà họ Diệp sao? Sao lại là một phần mộ vậy?”
Giọng nói của Diệp Phá Thiên vang lên: “Cậu có biết vì sao nơi này tên là ngục giam Trấn Hồn không?”
“Ngục giam Trấn Hồn?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt, sắc mặt biến đổi.
Lập tức phản ứng lại: “Ngục giam Trấn Hồn? Trấn hồn...”
“Trấn hồn của tiền bối Hoa tộc!”
Diệp Tiêu Tiêu rất thông minh, trong nháy mắt đã phản ứng lại: “Hả? Chẳng lẽ những người chôn ở chỗ này đều...”
Diệp Phá Thiên gật đầu: “Không sai!”
“Bọn họ có người là huynh đệ kề vai chiến đấu cùng tôi, cũng có những người tôi chưa bao giờ gặp mặt!”
“Nhưng đều không ngoại lệ, bọn họ đều đến từ Hoa tộc!”
“Trên người chảy dòng máu giống như chúng ta!”
“Chỉ tiếc tất cả bọn họ đều bị sát hại...”
Diệp Bắc Minh có chút khiếp sợ.
Phần mộ phía trước quá rậm rạp, nhìn mãi không thấy điểm cuối!
Ban đầu lúc nghe được chuyện của Hoa tộc từ nhị sư tỷ.
Diệp Bắc Minh đã cảm thấy vô cùng giận dữ!
Giờ phút này.
Nhìn thấy phần mộ dài vô biên!
Anh lại cảm thấy rung động và thương tiếc!
Nhiều cường giả Hoa tộc như vậy, thế mà tất cả đều ngã xuống?
Nếu bọn họ còn sống, Hoa tộc sẽ mạnh như thế nào chứ!
Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Nếu nơi này là một phần mộ, vì sao bên ngoài lại đồn đãi nơi này là bảo khố nhà họ Diệp?”
Diệp Phá Thiên nói: “Cậu tới gần bia mộ nhìn xem”.
“Bia mộ?”
Diệp Bắc Minh tới gần một bia mộ.
Anh cúi đầu nhìn lại.
Không khỏi chấn động!
Bên trên bia mộ không chỉ khắc tên tuổi, lai lịch, gia tộc của chủ nhân ngôi mộ.
Vậy mà còn khắc chi chít những công pháp võ đạo!
“Đây là...”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh co rút lại một chút: “Thiên Phạm Long Ấn, võ kỹ cấp Đế!”
“Huyết Cuồng Đao Pháp, võ kỹ cấp Đế!”
“Truy Phong Trục Nhật Tiễn, võ kỹ cấp Đế!”
Thậm chí còn có: “Kinh Lôi Trảm, Lạc Nhạn Kiếm Pháp, Đằng Không Thuật, Thương Long Kính...”
“Bất Diệt Kim Thân Quyết, Long Đế Quyết?”
Con ngươi của Diệp Bắc Minh điên cuồng co rút lại: “Trời! Sao có thể!”
Những thứ này đều là công pháp bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục mà!
Sao lại được khắc ở trên bia mộ?
“Tiểu tháp, đây là chuyện gì vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Bản tháp có thể thu nhận sử dụng công pháp của các thế giới, sau đó thưởng cho ký chủ công pháp thích hợp nhất!”
“Cho nên công pháp của Hoa tộc được ghi chép lại cũng là điều bình thường”.
Diệp Bắc Minh ngây người: “Cho nên thật ra đó đều là công pháp do tiền bối Hoa tộc sáng tạo ra?”
“Đúng vậy”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời.
Diệp Bắc Minh nhìn đống bia mộ dài dằng dặc, lập tức hiểu ra: “Khó trách nhà họ Từ coi nơi này là bảo khố nhà họ Diệp!”
“Đối với người tu võ mà nói, không có gì quý giá hơn công pháp!”
Đồng thời.
Diệp Bắc Minh cũng hiểu được vì sao Côn Luân Hư lại trở thành một vùng đất hạng ba!
Vì sao trên đại lục Chân Võ không còn một chỗ cắm dùi cho Hoa tộc!
Bởi vì tất cả tiền bối Hoa tộc đều đã ngã xuống.
Truyền thừa đoạn tuyệt!
Tất cả võ kỹ đều bị khắc lên trên bia mộ, người bên ngoài không biết.
Sao có thể truyền ra rộng rãi được?
Diệp Phá Thiên nói: “Diệp Bắc Minh, Diệp Tiêu Tiêu, nếu hai người đã đi vào nơi này”.
“Vậy tôi sẽ giao chuyện kế tiếp cho hai người!”
“Không thể để mọi người đổ máu rơi lệ nữa, mong hai người hãy kéo dài truyền thừa của Hoa tộc!”
Ngay sau đó.
Ầm!
Một màn làm cho người ta khiếp sợ xuất hiện, tất cả bia mộ ở đây lấp lóe lên giống như là đang hô hấp vậy!
Chiếu sáng cả thế giới ngầm như ban ngày!
Diệp Bắc Minh bước ra từng bước, hét lên với đống bia mộ ở đây: “Các vị tiền bối cứ yên tâm, Diệp Bắc Minh nhất định sẽ để truyền thừa của mọi người được kéo dài mãi mãi!”
Trong phút chốc, tất cả bia mộ đồng thời sáng lên.
Tỏa ra ánh sáng chói lóa như mặt trời!
Sau một lát mới tắt.
Hoàn toàn không có động tĩnh gì nữa!
Chỉ còn một cái bia mộ cuối cùng vẫn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Diệp Bắc Minh bước ra từng bước, đi đến trước mặt bia mộ này.
Đúng là phần mộ của Diệp Phá Thiên: “Chấp niệm cuối cùng của bọn họ cũng đã biến mất, Bắc Minh, dựa vào cậu đấy”.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh có chút phức tạp: “Tổ tiên, vì sao thế lực của thế giới Cao Võ lại phải đuổi giết mọi người?”
Diệp Phá Thiên thở dài một tiếng: “Là do tôi quá ngây thơ, lại nghĩ có thể lấy lực lượng bản thân để tung hoành khắp nơi!”
“Bắc Minh, cậu phải nhớ kỹ, trước kia chưa có thực lực tuyệt đối, nhất định không được kích động như vậy”.
“Nếu không sẽ dẫn theo mọi người cùng nhau diệt vong!”