Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 994: Ma Phong chết



"Người giết mày!'"

Ma Phong phun ra một câu, đánh trước!

Một thanh trường đao màu đen mang phong cách cổ xưa chém vào đầu Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh giơ tay lên, kiếm Trấn Ngục xuất hiện để ngăn cản!

"Keng" một tiếng giòn dã.

Thanh trường đao màu đen lập tức vỡ vụn!

Kiếm Trấn Ngục tấn công tới, một cổ khí tức tử vong bao vây lấy Ma Phong!

Đồng tử của Ma Phong co rút lại, hắn đánh ra một quyền!

Anh để kiếm Trấn Ngục nghiêng nửa phần, sát vai Ma Phong!

Diệp Bắc Minh hơi ngạc nhiên, xoay người chuẩn bị chém ra kiếm thứ hai!

Trong phút chốc.

Quyền thứ hai của Ma Phong đến, đánh vào tim Diệp Bắc Minh!

Đạm Đài U Nguyệt kêu to: "Diệp Bắc Minh, cẩn thận!"

Ma Phong lạnh lùng phun ra một câu: "Thằng nhãi, mày chết đi".

Rầm!

Quyền này như nện vào sắt thép, phát ra âm thanh va chạm với kim loại.

"Gì vậy?"

Ma Phong không dám tin mà nhìn chằm chằm vào thân thể Diệp Bắc Minh.

Lại có một con rồng đen trong suốt mơ hồ quấn quanh!

"Có thế à? Quỳ xuống!"

Diệp Bắc Minh đánh ra một quyền!

Thiên Ma Cửu Biến, Long Đế Quyết, Bất Diệt Kim Thân Quyết đều xuất hiện!

Giọng Ma Phong lạnh như băng: "Con kiến hôi thôi, mày lại dám làm nhục tao à? Tự tìm chết!"

Một quyền đáp lại.

Nắm đấm của hai người tiếp xúc trong nháy mắt.

Có tiếng răng rắc phát ra, năm ngón tay của Ma Phong đã gãy!

Dù cánh tay hắn không sao, nhưng hắn lại là cảnh giới Vực Vương đỉnh phong!



Lại bị một thằng ranh Thần Vương cảnh sơ kỳ đấm gãy năm ngón tay?

Đồng tử của Ma Phong co rút lại: "Sao có thể!"

Trong lúc hắn thất thần, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay Diệp Bắc Minh đánh lên đầu hắn!

"Muốn giết tôi sao? Nằm mơ đi!"

Khí tức của Ma Phong cuồng bạo, hắn gào lên!

Hắn biết uy lực của kiếm này rất lớn, không dám lơ là, dùng toàn lực xuất thủ để ngăn cả!

Diệp Bắc Minh lại cười lạnh: "Ngu xuẩn!"

Tay còn lại của anh cầm một thanh kiếm gãy, chính là kiếm Đoạn Long, đâm về phía đan điền của Ma Phong!

"Mày...!"

Gương mặt của Ma Phong dưới lớp mặt nạ lập tức trắng bệch!"

Mẹ nó!

Thằng ranh này giờ trò lừa bịp!

Dù Ma Phong lập tức hiểu ra mục đích của Diệp Bắc Minh, nhưng cũng đã chậm rồi!

Phụt!

Một cơn đau nhức tấn công tới, đan điền của Ma Phong nổ tung, hắn nằm trên đất như chó chết!

Đạm Đài U Nguyệt ngây ngờ, trợn to mắt: "Có chuyện gì thế?"

"Cảnh giới Thần Vương đối kháng với cảnh giới Vực Vương đỉnh phong, anh ta lại thắng bằng tư thái đàn áp?"

Ma Phong cắn chặt răng: "Mày giờ trò lừa bịp!"

Diệp Bắc Minh nhìn hắn, đôi mắt lạnh như băng: "Để tao xem mày là ai!"

Anh chém vỡ mặt nạ trên mặt Ma Phong, để lộ ra một gương mặt vô cùng phổ thông!

Diệp Bắc Minh kéo một cái ghế thái sư, ngồi xuống: "Tao chỉ hỏi một lần thôi, mày là ai?"

Ma Phong đùa cợt nhìn Diệp Bắc Minh: "Mày cảm thấy tao sẽ nói à?"

"Đã cho mày cơ hội rồi, thế tao trực tiếp sưu hồn nhé!"

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Cơ thể Ma Phong run lên, mặt hắn đầy dữ tợn, hắn gào lên: "Mày nằm mơ đi!"

Hắn cắn vỡ túi chứa độc!

Giây tiếp theo.

Phụt!



Cơ thể Ma Phong như quả bóng xì hơi, lập tức xóa thành một vũng máu!

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Không ngờ một người ở cảnh giới Vực Vương đỉnh phong lại tự vẫn dứt khoát như thế!

Sắc mặt anh trầm xuống. Rốt cuộc lại ai mà lại khiến một cao thủ cảnh giới Vực Vương tình nguyện tự vẫn để che giấu chứ?

Cùng lúc đó, sâu trong học viện Giám Sát.

Một ông già đột nhiên mở mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin: "Ma Phong... Chết rồi?"

Trong thạch điện tĩnh mịch.

Thực lực của Diệp Bắc Minh đã vượt qua dự đoán của lão!

Không biết bao lâu sau, ánh mắt già nua lạnh đi, khóe mắt khẽ co rút: "Diệp Phá Thiên, chẳng lẽ trong số con cháu của nhà họ Diệp thật sự có một tên yêu nghiệt sao?"

...

Đạm Đài U Nguyệt lấy mấy viên thuốc ra, nuốt hết.

Cô ấy bị thương ở nội tạng, dù không chết, nhưng ít nhất phải điều dưỡng mấy tháng.

Diệp Bắc Minh giơ tay ném mấy viên thuốc ra: "Uống cái này đi, bảm bảo cô sẽ hồi phục trong vòng ba ngày".

"Hả?"

Đạm Đài U Nguyệt cúi đâu nhìn, đồng tử co lại: "Đan dược trị thương Đế phẩm cửu đạo đan văn!"

"Hít!"

Cô ấy hít một hơi lạnh!

"Anh... Cho tôi à?"

Đạm Đài U Nguyệt có chút sợ hãi vì được yêu thương!

Loại đan dược trị thương phẩm cấp này, dù ở tổng viện Giám Sát cũng vô cùng trân quý!

Diệp Bắc Minh đi ra đại điện: "Cho cô một đêm trị thương, sáng mai cùng tôi đi đến học viện Giám Sát".

Nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Bắc Minh, Đạm Đài U Nguyệt hơi hoảng hốt.

"Anh ta lại cho mình dược vật trân quý thế sao?"

"Anh ta sẽ không có... Cái đó với mình đó chứ?"

Nghĩ tới đó, gương mặt cô ấy đỏ lên!

Trong lòng cô ấy có cảm giác khác thường.

Nhưng cô ấy không biết, loại đan dược phẩm cấp này không đáng là gì với Diệp Bắc Minh!