Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 996: Người thứ 1001 của bảng Thương Khung!



Diệp Bắc Minh bước ra một bước, thanh kiếm Đoạn Long trong tay toát ra một tia mùi máu!

Phùng Vũ vội vàng kêu to: “Diệp Bắc Minh, không được!”

Một kiếm chém xuống!

Phụt! Phụt! Phụt!

Ba cô gái chân trước vừa mới lao ra khỏi viện đã lập tức nổ tung trên không trung, mưa máu bay toán loạn!

“Cái mẹ gì vậy, tôi đang nằm mơ đấy à?”

“Có người dám giết người ngay bên trong học viện?”

Học viên đi ngang qua bên ngoài viện cứ như là nhìn thấy quỷ, ngay lập tức dẫn đến vô số người vây xem!

Một mảnh bàn luận sôi nổi!

Phùng Vũ ngây ra tại chỗ, hoàn toàn bối rối!

Anh ta biết tính tình của Diệp Bắc Minh, dám can đảm một người một ngựa tiến vào đại lục Huyết Thiên để kiểm tra học viện, sao có thể không có chút tính tình?

Nhưng mà!

Đây con mẹ nó chính là Tổng viện Giám sát!

Anh ta có nằm mơ cũng không ngờ được rằng Diệp Bắc Minh lại dám giết người ở chỗ này.

“Anh… Anh Diệp, lần này tôi cũng không gánh nổi anh…”

Sắc mặt Phùng Vũ trắng bệch.

Đám người Thái Tra và Chu Long gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Diệp Bắc Minh, giống như là có một đôi tay đang bóp chặt cổ họng của bọn họ!

Nhịp tim gần như muốn ngừng lại!

Đạm Đài U Nguyệt cứng cả người, trong con ngươi xinh đẹp tràn ngập rung động!

“Chu Lệ, Vương Mộng! Không!”

Một người phụ nữ với đôi mắt giăng đầy tơ máu đẩy ra đám người: “Diệp Bắc Minh, cậu dám giết nha hoàn của ta?”

“Trịnh Nhất Hàm sư tỷ!”

Đám đông nhận ra người này.

Trịnh Nhất Hàm gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Nơi đây chính là Tổng viện Giám sát, thầy Phùng Vũ đây là người mà thầy mang về sao?”

“Tên ác ma này lại giết hại đồng môn như vậy, phải xử tử ngay tại chỗ!”

Cô ta khẽ quát một tiếng: “Người đâu, đi mời người của Chấp Pháp Viện đến đây!”



Giây tiếp theo.

“Chấp Phát Viện đến!”

Đằng sau đám người truyền đến một giọng nói uy nghiêm.

Mọi người ai nấy đều sửng sốt trong chốc lát: “Tới nhanh như vậy sao?”

Từ khi Diệp Bắc Minh chém chết năm người, vẫn chưa trôi qua hết ba phút.

Người của Chấp Phát Viện đã có mặt?

Chẳng lẽ có năng lực tiên tri biết trước tương lai hay sao?

Đám đông nhường ra một con đường!

Một người đàn ông trẻ dẫn theo mười mấy lão già đi đến, mỗi người đều lộ ra hơi thở của cảnh giới Vực Vương trung kỳ!

Ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, trong con người trần ngập sát ý!

“Vị thứ 1001 của bảng Thương Khung, Lục Tử Húc sư huynh!

Tất cả mọi người biến sắc.

Bảng Thương Khung!

Bảng danh sách mà học Viện Giám Sát của mười mấy đại lục ở thế giới Cao Võ, cộng thêm Tổng viện Giám sát liên doanh thành lập!

Mười mấy Học Viện Giám Sát, cộng thêm Tổng viện Giám sát, học viên đã quá mười triệu người!

Bảng Thương Khung tổng cộng có mười ngàn cái tên, Lục Tử Húc hạng 1001, đã là kinh khủng trong kinh khủng!

“Chính là anh ở chỗ này giết người? Nơi đây là Tổng viện Giám sát, không đến lượt anh ngang ngược!”

Ánh mắt Lục Tử Húc lạnh như băng nhìn Diệp Bắc Minh, cứ như là xét xử anh vậy: “Người đâu, bắt lại cho tôi!”

“Anh ta mà dám phản kháng, giết không tha!”

“Vâng!”

Mười mấy lão già cảnh giới Vực Vương trung kỳ tiến lên một bước.

Một luồng khí xơ xác tiêu điều cuốn ra!

Những học viên khác hoảng sợ lùi về phía sau, sắc mặt trắng bệnh!

Phùng Vũ bước một bước ra ngăn ở trước mặt Diệp Bắc Minh:”Chờ một chút!"

Lục Tử Húc cười nhạt: “Thầy Phùng Vũ, cậu biết thân phận của mình là gì đấy chứ?"

"Ngăn cản người chấp pháp của Chấp Pháp Viện, dựa theo quy tắc, cậu cũng là đồng phạm với tên này!"

Phùng Vũ cắn răng quát lớn: "Là Chu Lệ, Vương Mộng bọn họ có lỗi trước!"



Trịnh Nhất Hàm đôi mắt đỏ bừng: "Thầy Phùng Vũ, coi như là bọn họ có sai đi!”

“Nhưng chẳng lẽ lại đến mức phải trực tiếp giết người hay sao? Nơi này là Tổng viện Giám sát, là một nơi có quy tắc!”

“Tên này động một chút là giết người, thủ đoạn tàn nhẫn đánh người ta thành một vũng máu, có thể so với ma quỷ!”

“Bây giờ cậu ngăn trở Chấp Pháp Viện thi hành chấp pháp, tôi nghi ngờ tất cả những thứ này đều do cậu xúi giục sau lưng!

“Anh!”

Phùng Vũ tức giận đến trợn tròn mắt: “Nói bậy nói bạ, cứ thích đoán bừa!”

Trịnh Nhất Hàm nhìn về phía Lục Tử Húc: “Lục Chấp Pháp Sứ, tôi xin được đem Phùng Vũ bắt lại quy án, cùng nhau nghiêm thẩm!”

“Đúng vậy!”

Lục Tử Húc nhàn nhạt phun ra một câu: "Cùng bắt lại đi!"

"Vâng!"'

Mười mấy lão già tản ra, đi về phía Diệp Bắc Minh.

“Ha ha ha!”

Diệp Bắc Minh cười, nói gằn từng chữ: “Tôi còn tưởng rằng Tổng viện Giám sát là nơi gì đó!”

“Loại chỗ này, không ở lại cũng được!”

“Nhược Giai, chúng ta đi, ai dám cản tôi, giết không tha!”

Diệp Bắc Minh dưới chân giẫm một cái, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Chu Nhược Giai, một luồng sát ý ngút trời vụt lên trên!

Con ngươi Trịnh Nhất Hàm thoáng có một chút oán độc lướt qua!

Khóe miệng Lục Tử Húc hình thành một tia cười nhạt: “Anh ta mà dám ra tay, trực tiếp giết chết không tha!”

Bỗng nhiên.

Một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Tất cả toàn bộ dừng tay hết cho ta!”

Mọi người cả kinh, quay đầu nhìn lại.

Chủ động tách ra một con đường, để mặc một lão già mặc đồ hoa đi đến.

“Lão Hoa!”

Đôi mắt tất cả mọi người co rút lại một chút.

Hoa Côn Luân, một trong những vị Thái Thượng Trưởng Lão ở Tổng viện Giám sát!

Quyền cao chức trọng, có thể trực tiếp trò chuyện với viện trưởng!