Sau khi Bộ Thiển để tờ giấy đó lại, khập khiễng xoay người đi ra ngoài. Tờ giấy đó cô đã chuẩn bị mấy ngày rồi, hôm nay mới dùng đến nó.
Mục tiêu của cô rất rõ ràng, chính là được xuất viện.
Và không lâu sau khi cô rời đi, Nhiếp Vi cầm tờ giấy đi tìm người khắp nơi: "Xin hỏi cô có thấy con gái của tôi đâu không? Con gái tôi lớn lên trông rất xinh đẹp, tóc dài, mắt to, làn da rất trắng. Đúng rồi, con gái tôi còn bị thương ở chân, đi đường có chút bất tiện."
Nhiếp Vi vừa hoảng hốt vừa sốt ruột thông báo cho chồng và con trai, vừa nắm chắt thời gian đi hỏi những người bệnh đi qua.
Bộ Thiển không phải không biết Nhiếp Vi sẽ sốt ruột.
Nằm viện mấy ngày nay, Nhiếp Vi đã thực hiện xét nghiệm DNA và đã cho cô nhìn thấy dấu vết sinh hoạt của bọn họ và cô trong hai năm qua. Lý trí của cô biết những người này chính là người nhà của cô.
Nhưng về mặt tình cảm thì trong lúc nhất thời cô không thể nào tiếp thu được.
Bộ Thiển có thể chất tốt, mặc dù một chân bị thương nhưng cô cũng kiên trì bước từng bước ra ngoài bệnh viện. Bên ngoài bệnh viện có rất nhiều xe taxi trống, tài xế xuống xe, dựa vào cửa xe tiếp đón khách hàng.
"Xin chào, đi đến trung tâm mua sắm."
Bộ Thiển nhìn trúng một chiếc xe tương đối sạch sẽ, ngồi lên. Cô có mang theo điện thoại di động và ví, trong ví có chứng minh thư và một ít tiền lẻ.
Tài xe xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn cô một cái, trả lời: "Cô gái nhỏ, cô còn đang mặc quần áo bệnh nhân, sao lại chạy ra đây?"
Bộ Thiển đầu cũng không ngẩng lên, trả lời: "Tôi ra ngoài vì có việc."
Trả lời xong, cô tiếp tục tìm kiếm thông tin trên bản đồ. Mấy ngày hôm trước, Bộ Trầm và Bộ Diên có lén lút trò chuyện về Sở Yếm bị cô nghe được.
Bộ Diên nói tối nay Sở Yếm sẽ đi dự tiệc tối của một lão phu nhân. Bà cụ họ Hạ, sinh ra đã lộng lẫy nhưng cuộc đời lại gập ghềnh. Lúc còn trẻ thì chồng bà mất sớm, sau đó con gái yêu vì khó sinh mà cũng qua đời, con trai thì say mê với nghệ thuật, bỏ mặt sản nghiệp của gia tộc.
Mặc dù đứa con trai mặc kệ chuyện làm ăn của gia tộc, nhưng cũng may có đứa cháu trai mới sinh ra còn có thể dùng được.
Bà cụ Hạ đưa cháu trai cháu gái ở bên mình để nuôi dưỡng, nuôi được mấy năm, hai đứa cháu đều rất ngoan.
Trong trí nhớ của Bộ Thiển có sự xuất hiện của bà cụ Hạ. Tuy cô không qua lại với bà cụ Hạ nhưng cô biết địa chỉ nhà cũ của bà, bữa tiệc tối hôm nay chắc chắn sẽ diễn ra ở nhà cũ.
"Cô gái nhỏ, cô bao nhiêu tuổi rồi?"
Tài xế không từ bỏ vẫn cố trò chuyện với Bộ Thiển: "Nhà chú có đứa con trai, hiện tại đang làm ở một công ty lớn. Chú thấy hai đứa rất hợp nhau, con có muốn lưu số WeChat của chú không, chú giới thiệu để hai đứa làm quen với nhau."
"Không cần."
Bộ Thiển vừa xem điện thoại di động vừa nghe chú tài xế nói chuyện.
Tài xế hiếm khi gặp được một cô gái nhỏ nào xinh đẹp như vậy, mặc dù bị cự tuyệt nhưng cũng không từ bỏ ý định. Không chờ ông tiếp tục khen con trai nhà mình, cô gái nhỏ ở ghế sau đã chủ động nói với ông ta: "Cháu ra ngoài để tìm bạn trai, đi trung tâm mua sắm là để mua mấy bộ quần áo tặng bạn trai."
Tài xế: "..."
Tài xế không thể không im miệng.
Ông ta nhìn trong gương đánh giá khuôn mặt Bộ Thiển, sau đó không cam lòng lên tiếng: "Con trai chú làm ở trụ sở chính của tập đoàn Minh Tâm tiếng tâm lừng lẫy, chắc con đã nghe qua tập đoàn Minh Tâm, đó chính là..."
"Là của bạn trai cháu."
Bộ Thiển vẫn như cũ không ngẩng đầu, cô đã kiểm tra xong thông tin và địa chỉ, giờ cô đang lướt mấy cái App khác, những tin nhắn trong WeChat cô vẫn chưa kiểm tra, giờ đây đang tập trung nhìn số dư ở trong tài khoản ngân hàng.
Số dư trong tài khoản rất nhiều, cô không phân rõ đâu là tiền mình tự kiếm, đâu là tiền do người nhà họ Bộ bỏ vào.
Trong lúc cô nhíu mày suy tư, tài xế không nghe hiểu lời nói của cô, tiếp tục hỏi: "Cháu nói bạn trai cháu cái gì? Chú đang nói với cháu về tập đoàn Minh Tâm mà."
Bộ Thiển ngẩng đầu, tính tình kiên nhẫn, lễ phép bổ sung: "Tập đoàn Minh Tâm là của bạn trai cháu."
Tài xế: "?"
Vẻ mặt tài xế phức tạp: "Cô gái nhỏ, tuổi cháu còn trẻ sao lại có thói quen mạnh miệng như vậy?"
Tập đoàn Minh Tâm không phải là thứ mà ai muốn là có thể chạm vào!
Dọc đường đi, nhờ cái miệng lắm mồm của chú tài xế mà Bộ Thiển không cảm thấy quá buồn chán.
Chở đến trước cửa trung tâm mua sắm, chú tài xế còn hỏi cô: "Cháu muốn đi dạo trông bao lâu? Có cần chú chờ ở ngoài cửa không? Nếu vậy thì lúc cháu đi ra ngay lập tức có người chở cháu đi."
Bộ Thiển lắc đầu.
Cô đi chậm, lại muốn chọn quần áo, cho nên thời gian sẽ rất lâu.
Đuổi chú tài xế đi rồi, Bộ Thiển chậm rãi bước từng bước một vào trung tâm, đi đến cửa hàng để quần áo. Trung tâm thương mại có thang máy, tất cả cửa hàng quần áo và giày dép đều ở trên tầng 4.
Cô không định đi quá nhiều cửa hàng, cho nên cô lựa cửa tiệm gần mình nhất, rồi chọn một chiếc váy dài màu trắng. Mặc dù chiếc váy trắng trông rất đơn giản nhưng đường may rất cầu kỳ.
Bộ Thiển thay quần áo bệnh nhân ra, mặc chiếc váy trắng vào.
Nhân viên bán hàng ở trong tiệm thấy cô đi ra từ phòng thử đồ, đáy mắt tràn đầy tia kinh diễm: "Tiểu thư, cô mặc chiếc váy này trông rất xinh đẹp. Khí chất và dáng người của cô rất hợp với chiếc váy này."
Bộ Thiển lắng nghe những lời hoa mỹ của nhân viên bán hàng, sau một lúc lâu, cô chỉ hỏi một câu: "Có thể giảm giá không?"
Nhân viên bán hàng: "..."
Nhân viên bán hàng do dự vài giây, cuối cùng nặn ra mấy chữ: "Giảm giá 10%, không thể giảm nữa."
Bộ Thiển suy nghĩ một lúc: "Thành giao."
Có lẽ vì cuối tuần nên lượng người ở trong trung tâm thương mại đông hơn bình thường. Ở cách đó không xa, Lâm Nhị cũng vừa mới mua thứ gì đó đi ra ngoài, nhìn thấy bóng dáng của Bộ Thiển, cô ta mím môi.
Cô ta ghen tị với sự may mắn của Bộ Thiển.
Cô ta rõ ràng đã xóa bản báo cáo trong máy vi tính của Bộ Thiển, nhưng ngay ngày hôm sau người nhà của cô lên xin nghỉ thay cô. Chủ biên luôn nghiêm khắc từ trước đến nay cũng không nói một lời.
Lâm Nhị càng nghĩ càng cảm thấy không công bằng.
Dựa vào cái gì mà một người có tất cả vẻ bề ngoài, gia thế, bằng cấp và năng lực, còn một người vì muốn sống sót ở trong một thành phố lớn phải dùng hết sức mình đi tranh đoạt!
Bộ Thiển đi đến cửa thang máy, không để ý rằng phía sau có người đang nhìn cô chằm chằm.
Cô đỡ lấy tay vịn thang cuốn, chậm rãi đi xuống.
Đi ra bên ngoài.
Bộ Thiển lại gặp chú tài xế vừa rồi, chú tài xế hạ cửa sổ xuống, hớn hở nói: "Chú đón trả khách mấy lần rồi, không ngờ cháu còn ở đây!"
Chú tài xế không có gì đáng bắt bẻ ngoại trừ cái miệng lắm lời, cộng thêm việc gấp gáp tìm đối tượng cho con trai ra. Cho nên Bộ Thiển cân nhắc vài giây rồi cũng ngồi lên xe.
"Cháu muốn đi Huy Viên."
Sau khi Bộ Thiển báo địa chỉ, cô tắt điện thoại rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chú tài xế thấy thế thì cũng không muốn quấy rầy đến cô nữa.
Rất nhanh.
Xe chạy đến địa chỉ đã định, chú tài xế giúp Bộ Thiển mở cửa xe, ông ta do dự hỏi: "Khu này toàn là người có tiền nên không dễ vào. Cô gái nhỏ, cháu thật sự muốn đi vào sao?"
Bộ Thiển gật đầu.
Bộ Diên nói, người nhà họ Bộ và người nhà họ Hạ có quen biết nhau.
Nếu cô lấy thân phận Bộ Thiển của người nhà họ Bộ, nhất định có thể đi vào.
Tài xế nghe vậy cũng không khuyên gì nữa. Ông ta nhìn cô gái nhỏ đi từng bước vào trong, ngừng ở trước phòng bảo vệ, giống như muốn nói gì đó.
Không biết qua bao lâu.
Trên mặt cô gái nhỏ hiện lên ý cười, vẫy tay với bảo vệ rồi đi vào.
Tài xế: "?"
Thực sự có thể đi vào...
Ông ta tiếc nuối thu lại ánh mắt, gửi tin nhắn cho con trai Thái Phóng: "Chao ôi, cô gái xinh đẹp mà ba định giới thiệu cho con không còn cơ hội nữa rồi. Tối nay con về ăn cơm để mẹ con giới thiệu cho con cô con gái của đồng nghiệp đi."
Tin nhắn được gửi đi, vài giây sau Thái Phóng trả lời tin nhắn: "Không có thời gian! Ông chủ của con gần đầy tâm tình không được tốt lắm, con không thể về sớm được."
Thái Phóng cũng là một tài xế, là tài xế tư nhân của người cầm quyền đương nghiệm của tập đoàn Minh Tâm, Sở Yếm, tiền lương rất cao nhưng đổi lại thời gian làm việc không cố định.
Hai cha con trò chuyện với nhau một lúc, chú tài xế thuận miệng hỏi con trai buổi tối định ăn cơm ở đâu.
Thái Phóng gửi một địa chỉ.
"[Huy Viên]"
"Tối nay con phải đến đây để đưa quà."
Chú tài xế vừa thấy địa chỉ, hai mắt sáng rực: "Cô gái nhỏ ba vừa mới cho con xem cũng tới chỗ này! Cô gái đó bị thương ở chân, nếu như con gặp được cô ấy thì hãy đi nói chuyện với người ta!"
Thái Phóng: "Ba không phải đã nói người ta đã có bạn trai rồi sao?"
Chú tài xế: "Cô gái đó nói ông chủ của con chính là bạn trai của cô ấy."
Thái Phóng: "..."
Thái Phóng không nói nên lời, cô gái nhỏ này biết chém gió thật.
Hắn tiếp tục gõ chữ: "Cô ấy tên gì?"
Chú tài xế hồi tưởng lại rồi trả lời: "Hình như tên là Bộ Thiển."
Thái Phóng làm việc từ một năm trước, hắn làm việc cho Sở Yếm lâu như vậy cũng chưa từng gặp một người khác phái nào bên cạnh Sở Yếm, nói chi là bạn gái.
Hắn tùy tiện kết luận: "Ông chủ của con không có bạn gái, cô ta nói bậy."
Ngay sau khi gửi xong tin nhắn này, Thái Phóng nhìn thấy ông chủ trẻ tuổi của mình đi tới. Ông chủ còn rất trẻ nhưng thủ đoạn làm ăn buôn bán lại lão luyện tàn nhẫn. Anh mặc một bộ vest lịch sự, dáng người cao ráo, vẻ mặt vô cảm.
Mặc dù Thái Phóng là một tên thẳng nam chính hiệu, nhưng đối diện với ông chủ có khuôn mặt 360 độ không góc chết này cũng phải cảm thán một câu: Bề ngoài của ông chủ thật sự rất tuyệt!
Những ngôi sao nam lưu lượng với vẻ ngoài điển trai trong giới giải trí hiện nay, ở trước mặt ông chủ của bọn họ chỉ xứng treo lên đánh không biết bao nhiêu lần.
"Ông chủ."
Thái Phóng mở cửa xe để ông chủ ngồi vào. Hắn hỏi: "Bây giờ tôi trở ngài về nhà họ Sở hay sao ạ?"
Sở Vạn Minh mạng lớn, đi một vòng quanh bệnh viện cũng không chết, ông ta vừa mới xuất viện thì đã ra lệnh cho con trai và con gái trở về nhà ăn bữa cơm đoàn viên. Thái Phóng định sau khi đưa ông chủ về nhà, thì sẽ thay mặt ông chủ đi Huy Viên tặng quà cho bà cụ họ Hạ.
Sở Yếm "Ừ" một tiếng, dựa vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe chạy được một nửa đường, Thái Phóng lắm miệng hỏi về đời sống tình cảm của ông chủ. Sau khi nhận được câu trả lời phủ định, hắn yên tâm cười: "Tôi nói sếp vẫn còn độc thân mà, ba tôi hôm nay có chở một cô gái họ Bộ, nói cô ấy là bạn gái của anh, cô ấy cũng đi đến Huy Viên."
Thái Phóng còn chưa nói hết câu, người đàn ông đang dựa ra sau ghế nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt. Trong đôi mắt đen nhất thời như có sóng to biển lớn thổi qua, nhưng lại biến mất trong giây lát.
Thái Phóng thậm chí cho rằng mình mới vừa bị hoa mắt.
"Cô gái họ Bộ."
Sở Yếm lạnh giọng, trầm giọng lặp lại mấy chữ vừa rồi, sau một lúc lâu mới lạnh lùng hỏi: "Tên đầy đủ của cô gái đó là gì?"
"Hình như là... Bộ Thiển."
Chiếc xe vốn dĩ đang trên đường về biệt thự nhà họ Sở, đột nhiên chuyển hướng giữa chừng.
Cùng lúc đó.
Bộ Thiển đang ở trong yến hội náo nhiệt, cẩn thận tìm kiếm người mình muốn gặp. Cô đi rất chậm, mặc dù đi giày bệt nhưng vấn đề đi lại cũng rất khó khăn.
Đi được một thời gian.
Bộ Thiển không chịu nổi nữa, chọn một chiếc sô pha nhỏ ở trong góc ngồi xuống. Trên chiếc sô pha nhỏ không có ai, cô khom lưng đưa tay xoa cổ chân.
"Xí..."
Đau quá.
Đang trông lúc Bộ Thiển dùng tay xoa mắt cá chân, thì vị trí bên cạnh đột nhiên bị lúng xuống. Cô ngẩng đầu thấy một người đàn ông xa lạ mặc một bộ vest trắng.
Trong tay người đàn ông có cằm một ly rượu, ngồi ở bên cạnh cô.
Khoảng cách giữa hai người có chút gần, vì thế Bộ Thiển di chuyển sang bên trái, giữ khoảng cách với hắn ta.
"Chân của cô bị đau sao?"
Ánh mắt của người đàn ông dừng ở trên đôi chân trắng nõn của cô, trêu đùa: "Chân đẹp như vậy mà lại bị thương, thật sự khiến cho người ta phải đau lòng."
Hắn ta nói xong, đặt ly rượu lên bàn, vươn tay về phía Bộ Thiển: "Trên lầu có phòng dành cho khách, tôi đưa cô lên đó nghỉ ngơi."
Bộ Thiển cự tuyệt: "Cảm ơn, nhưng không cần."
Người đàn ông bị cự tuyệt cũng không tức giận, ngược lại tiếp tục nói chuyện với cô: "Tôi tên là Sở Thân, cô tên là gì? Tôi thấy cô hơi lạ mặt, không thường xuyên tới những loại yến hội như thế này đúng không?"
Bộ Thiển nghe thấy cái tên Sở Thân, cô lập tức rụt khuôn mặt nhỏ lại và ngồi xa hơn.
Phi.
Là con trai út của Sở Vạn Minh, là em trai cùng cha khác mẹ của Sở Yếm.
Mắt thường có thể thấy được thái độ bài xích từ trên người Bộ Thiển, Sở Thân nhướng mày. Trước kia khi gã nói tên của mình, không ai dám đưa gã một bộ mặt lạnh lùng một cách trắng trợn như vậy.
"Ngay cả cái tên cũng không nói, sao cô có thể tới nơi này?"
Sở Thân nhìn cô gái trước mặt từ trên xuống dưới giống như đang xem một mặt hàng nào đó. Cô gái chỉ mặc một chiếc váy trắng đơn giản nhưng lại đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Từ lúc cô gái này tiến vào, gã cùng với mấy người bạn đều nhìn không rời mắt. Đúng lúc gần đây người tình nhỏ bé của gã không còn chịu nghe lời gã nữa, gã đang có ý định muốn đổi người.
Bộ Thiển dưới sự chất vấn của Sở Thân, tỏ vẻ không nghe thấy gì hết.
Cô chống tay vào thành ghế sô pha, chậm rãi đứng lên, muốn đi sang một bên. Nếu còn không đi, cô sợ mình sẽ không nhịn được cầm chai nước ở trên bàn đập vào đầu của Sở Thân.
Cũng giống như những gì mà Sở Thân đã từng làm với Sở Yếm nhà cô.
Tuy Sở Yếm nói anh sẽ trả thù gã, nhưng Bộ Thiển vẫn như cũ ghim mối thù này ở trong lòng.
Hành động rời đi của cô hoàn toàn khiến vẻ mặt của Sở Thân ảm đạm xuống. Hắn ngồi ở chỗ cũ ngẩng đầu lên, hỏi Bộ Thiển từng chữ một: "Tôi cho cô đi sao?"
Bộ Thiển dừng chân.
Sở Thân thấy cô đứng lại, cũng đứng lên đi tới.
Loại con gái có vẻ ngoài xinh đẹp, không báo ra tên và thân phận này, gã đã thấy nhiều. Đặc biệt là ở trong vòng của bọn họ, loại con gái này còn có danh từ riêng, đó chính là "Mỹ Nhân".
*Mỹ Nhân: 捞女: một câu cửa miệng trên internet, theo phương ngữ Quảng Đông, dùng để chỉ một người phụ nữ từ bỏ phẩm giá của mình và đánh đổi linh hồn và thể xác để đổi lấy tiền.
Ngay trước mắt có một người, xem ra cũng rất có cá tính.
Sở Thân lười biếng dành thêm thời gian cho cô, gã đi lên trước, tay đặt trên vai của Bộ Thiển nói: "Lên lầu với tôi, ngày mai có thể tùy tiện chọn túi nào của thương hiệu AU đều được."
AU là một thương hiệu cao cấp hàng đầu. Trong số các mặt hàng xa xỉ của họ, túi xách là thứ khó đặt hàng nhất.
Bộ Thiển nhìn cái tay bẩn thỉu của gã đang đặt ở trên vai mình, cùng với những lời bẩn thỉu muốn cô ngủ với gã, hít sâu một hơi.
"Anh có biết tôi là ai hay không?"
"Là ai?"
Sở Thân thuận miệng hỏi, mí mắt nhảy lên không giải thích được, trong lòng dâng lên một linh cảm xấu không rõ nguyên do.
Giây tiếp theo.
Linh cảm xấu đã thành sự thật.
Cô gái bị gã xem như dự bị bao nuôi một đêm lại nở nụ cười với gã, giọng nói dịu dàng không nặng không nhẹ truyền đến tai gã.
"Tôi là cha anh."
Bốn chữ rơi xuống, chai nước trên bàn trà cũng đồng thời vung lên. Một cô gái mặc váy trắng trông như một tiểu tiên nữ, mắt cũng không chớp đập tam thiếu gia của nhà họ Sở một cái thật kêu.
Sau khi hoàn thành.
Bộ Thiển cảm thấy bầu không khí lúc đầu còn tù túng trong nháy mắt đã tươi mới hơn hẳn.
Có tiếng bước chân đi về phía bên này, tiếng vỡ của cái chai không thể nào che giấu được. Nhưng còn tốt, góc khuất như thế này có thể che được tầm mắt của người khác.
Nơi này vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, ngoại trừ đương sự thì không ai nhìn thấy.
Cho nên lúc mọi người chạy tới, trước mặt bọn họ là hình ảnh Sở tam thiếu đang ôm đầu chuẩn bị đánh ai đó, và một cô gái nhỏ té ngã ở trên ghế sô pha, mái tóc dài bị rối, cả người đều toát lên vẻ đáng thương.
Cô gái nhỏ với đôi mắt đỏ hoe, giọng điệu nghẹn ngào cáo trạng với bọn họ: "Oa, hắn chạm vào người tôi, còn muốn lôi tôi lên lầu ngủ. Tôi không muốn, hắn ta liền dùng vũ lực với tôi!"
Mọi người: "..."
Mẹ kiếp.
Tên này có tiếng là công tử ăn chơi, càng ngày càng kiêu ngạo!
Sở tam thiếu đón nhận ánh mắt khác thường từ mọi người, chỉ cảm thấy đầu càng lúc càng đau. Hắn ta tức giận đến mức mất khống chế: "Đến cả lão tử cô còn động thủ, cô chán sống rồi đúng không?"
"Đừng nói là tôi chạm vào người cô, cho dù tôi ở chỗ này làm cô, thì xem có ai dám ngăn cản!"
Sở tam thiếu bị tức giận đến mức mất lý trí, lời nói ra càng ngày càng bừa bãi. Người nhà họ Hạ chạy tới xem xét tình hình, vừa vặn nghe thấy những lời này.
Sắc mặt người nhà họ Hạ lập tức đen lại.
Mà đứng ở cửa, Sở Yếm mới vừa đến, sắc mặt lập tức lạnh đến cực điểm.