Thời điểm Kỷ Xuân Sơn nhận được vé mời hòa nhạc của Lâm Nhất thì tóc đã rụng ít nhất mười sợi, may mà chi phí hối lộ Đoàn Triết không cao, chỉ tốn một con figure bản limited là xong.
Trưa hôm đó Đoàn Triết đưa ra lời mời mọc nhiệt tình trong group chat ba người, Kỷ Xuân Sơn lập tức tích cực phụ họa, lúc này Thẩm Hòe Tự mới miễn cưỡng đồng ý cùng đi xem.
Đây vẫn là lần đầu tiên ba người đồng thời ăn mặc trang trọng cùng đi tham dự một sự kiện. Hình ảnh bên ngoài nhìn vào rất bắt mắt, nhưng trong lòng cả ba đều đang âm thầm giấu giếm tâm tư riêng.
Thẩm Hòe Tự không thích Lâm Nhất.
Chuyện này không có gì kỳ lạ.
Lâm Nhất dồn toàn bộ số tình cảm vốn không nhiều lắm của mình lên những người mà bản thân quan tâm nhất. Trong mắt người ngoài, anh là người tùy hứng, cố chấp lại lãnh đạm, rất khuyết thiếu năng lực đồng cảm. Đến bản thân anh còn không mấy để ý chứ đừng nói là tỏ lòng thương hại người khác.
Cho dù Thẩm Hòe Tự là chiến thần xã giao thì Lâm Nhất vẫn là loại người mà cậu ta sẽ chủ động né xa ba thước không muốn giao du cùng.
Có một khoảng thời gian Kỷ Xuân Sơn không liên lạc với Lâm Nhất, hắn ta biết mỗi năm bọn họ đều tổ chức một buổi hòa nhạc tương đối riêng tư, nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Nhất mời hắn ta làm khách tham dự. Kỷ Xuân Sơn không dám tưởng tượng đến hậu quả nếu từ chối lời mời của Lâm Nhất nên cứ như vậy đồng ý một hơi.
Thế là quay đầu lập tức gọi điện thoại nhờ Đoàn Triết chơi chiêu.
Xét thấy đi xem hòa nhạc cần ăn mặc trang trọng, sáng nay hắn ta vốn muốn mặc bộ âu phục màu trắng ngà diêm dúa kia, kết quả chưa gì đã bị Thẩm Hòe Tự đè lại. Đối phương lục từ trong tủ một bộ âu phục màu xám xấu mù ném ra, ngữ khí thản nhiên: "Anh mặc bộ này đi."
Sau đó, Thẩm Hòe Tự chọn cho mình bộ đồ đắt tiền nhất trong tủ đồ vest tối màu đơn điệu của bản thân.
Kỷ Xuân Sơn nhìn kiểu tóc chải chuốt không chút cẩu thả của người kia, trong lòng thổn thức không thôi, rồi lại âm thầm thấy may mắn —— May mà còn có Đoàn Triết làm đệm lưng.
Lần này xem như thành công giữ gìn hạnh phúc gia đình.
Đoàn Triết ký hiệp nghị thành công với Kỷ Xuân Sơn mới nghe tới chuyện vé mời do Lâm Nhất gửi. Trong nháy mắt hắn hiểu rõ hết thảy —— Kỷ Xuân Sơn không dám nói với Thẩm Hòe Tự là muốn đi xem buổi hòa nhạc của Lâm Nhất, nhưng mặt khác lại không dám từ chối Lâm Nhất, cuối cùng mới nảy ra ý định mượn tay hắn thủ ác.
Bằng cách này hắn ta sẽ không làm phật lòng bên nào, thật sự là quá xảo quyệt.
Nhưng Đoàn Triết cảm thấy không có vấn đề gì, giờ phút này trong đầu hắn chỉ còn lại hình bóng figure Asuka mình đã xếp hàng một năm trời vẫn chưa mua được.
Ba người gặp nhau trước khách sạn rồi cùng đi về hướng hội trường biểu diễn bên cạnh, ngồi vào ghế trước giờ mở màn hai mươi phút.
"Tao không biết mày cũng nghe nhạc cổ điển đấy." Thẩm Hòe Tự lướt qua Kỷ Xuân Sơn ngồi giữa, nhìn Đoàn Triết hỏi, "Mày nghe hiểu à?"
Đoàn Triết ngẫm nghĩ rồi trả lời thật thà: "Kiểu gì cũng hiểu hơn mày, mày vốn là đứa ngũ âm không đầy đủ cơ mà."
Mấy hạng mục giải trí đều là tử huyệt của Thẩm Hòe Tự, chuyện này không có gì phải phản bác, cậu ta bĩu môi: "Đúng là không hiểu thật, vì bình thường tao không nghe nhạc. Thế hồi ở bên Úc mày đã đi xem hòa nhạc bao giờ chưa?"
Đoàn Triết yên lặng một lát mới đáp: "Chưa." Giọng hắn đột nhiên lãnh đạm đi hẳn, "Hồi còn ở trong nước có đi một lần."
Thẩm Hòe Tự kinh ngạc: "Hả?"
Kỷ Xuân Sơn cũng xoay đầu nhìn.
Thẩm Hòe Tự hỏi: "Khi nào?"
Đoàn Triết đáp: "Thời tao còn làm bên khoa Tâm thần."
"Khoa Tâm thần?" Lúc này đến phiên Kỷ Xuân Sơn kinh ngạc.
"Mày chưa kể với Kỷ Xuân Sơn vụ đó à?" Thẩm Hòe Tự đành giải thích qua loa cho Kỷ Xuân Sơn, "Nó lấy bằng cử nhân và thạc sĩ đều thuộc chuyên khoa Tâm thần học, sau này mới chuyển ngành sang Tâm lý học."
Đây là lần đầu Kỷ Xuân Sơn nghe chuyện Đoàn Triết chuyển ngành bèn tò mò hỏi: "Tại sao lại chuyển?"
Thẩm Hòe Tự vỗ nhẹ hắn ta một chút, nhíu mày ám chỉ đối phương đừng hỏi nữa.
Kỷ Xuân Sơn yên lặng nhìn vào mắt Đoàn Triết.
Bầu không khí đột nhiên u ám thấy rõ, cả ba dường như rất lạc lõng giữa những tiếng xì xầm hưng phấn trước giờ mở màn xung quanh.
Đoàn Triết dựa vào lưng ghế, quen tay mở ứng dụng nghe nhạc ra lướt mấy cái. Mấy hôm nay Đồ Hoa yên lặng dị thường, đã quá một tuần rồi cô nàng không update bản nhạc nào mới.
Kỷ Xuân Sơn vô ý nhìn thoáng qua nội dụng hắn đang xem, nhất thời cho rằng mình bị hoa mắt, không nhịn được bèn nghiêng người qua xem kỹ thêm vài lần. Lúc này hắn ta không chỉ kinh ngạc mà còn cảm thấy không thể tin nổi.
Kỷ Xuân Sơn ghé sát vào tai Đoàn Triết thì thào hỏi: "Quan hệ giữa hai người tốt đến thế rồi cơ à?"
"Ai cơ?"
Trên mặt Kỷ Xuân Sơn tràn ngập biểu cảm "đừng giả vờ nữa". Hắn ta dùng ánh mắt chỉ chỉ vào màn hình di động của Đoàn Triết, nhỏ giọng: "Tài khoản này chỉ có anh trai anh ấy, tôi và bác sĩ Đàm biết thôi."
Thẩm Hòe Tự nghiêng đầu nhìn hai người bọn họ: "Hai người thì thầm cái gì đấy?"
Tiếng vỗ tay vang lên, các nghệ sĩ biểu diễn bắt đầu lục tục mang nhạc cụ ngồi vào vị trí theo thứ tự.
Kỷ Xuân Sơn vội vàng ngồi thẳng dậy, duỗi tay ôm eo Thẩm Hòe Tự đẩy đẩy về hướng ngược lại: "Suỵt —— bắt đầu rồi, bắt đầu rồi."
- -------------------
Lời tác giả:
Kỷ Xuân Sơn: Người anh em, cậu từng làm thần trợ công cho tôi rồi, lần này để tôi ra tay trả ơn cho.
- --
Trả ơn thật không, hay là mai mốt trả cái cùi chỏ vào mặt bạn?