Lâm Nhất trở lại phòng khách sạn của mình, ấn thẻ phòng vào khu vực cảm biến điện tử, nghe một tiếng mở khóa giòn vang. Anh chậm rãi kéo cửa phòng ra, sau đó lập tức rùng mình vì hơi lạnh ập thẳng vào mặt.
"Không có hệ thống sưởi, chắc là không quen nhỉ."
Lâm Nhất hít sâu một hơi, ánh mắt dời về góc phòng vừa phát ra âm thanh. Rèm cửa nhẹ nhàng đung đưa trong gió lạnh, trăng rằm tháng Giêng lặng lẽ treo ngoài cửa sổ, ánh trăng bàng bạc như sa phác họa ra hình dáng một thanh niên đang ngồi.
Lâm Nhất cắm thẻ phòng vào ổ điện, ấn công tắc bật đèn.
"Tôi tưởng cậu sẽ không lên tiếng chứ." Anh điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trung tâm lên mức thích hợp, lại đi đến bên cửa sổ đóng cánh cửa đang mở rộng.
"Rõ ràng anh không thích tôi lên tiếng."
Lâm Nhất xoay người dựa một bên vai lên cửa sổ kính sát đất lạnh lẽo, cúi đầu nhìn Đoàn Triết đang ngồi trên ghế.
"Nhìn tôi như thế làm gì?"
"Không có gì. Muộn rồi, tôi muốn đi ngủ." Lâm Nhất dời ánh mắt.
"Ngủ đi, chờ anh ngủ rồi tôi sẽ đi."
Căn phòng mơ hồ ấm áp lên một chút, Lâm Nhất cởi áo khoác, xoay người đi về hướng phòng tắm.
"Tôi biết cậu chỉ là ảo giác, tôi vừa gọi điện thoại với cậu xong tức thì."
"Làm sao anh biết cuộc điện thoại kia không phải ảo giác?"
Lâm Nhất đột nhiên dừng chân lại.
Tiếng bước chân phía sau ngày càng gần thêm, một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo anh, giây tiếp theo lưng anh rơi vào một vòng ôm ấm áp mạnh mẽ.
Lâm Nhất đứng nguyên tại chỗ, thân thể cũng run lên khe khẽ vì cứng đờ quá mức. Dù ở thời điểm gặp ảo giác nghiêm trọng nhất anh cũng chưa từng sinh ra huyễn cảm về xúc giác.
Hơi thở ấm áp như gió xuân phất qua vành tai.
"Tôi có phải ảo giác hay không có còn quan trọng nữa sao?"
Lâm Nhất hít sâu một hơi thật dài, hương gỗ đàn khô ráo cùng một luồng không khí trong lành đồng thời tràn vào lồng ngực.
Hắn nói đúng.
Lâm Nhất quay đầu đối diện với ánh mắt chăm chú của Đoàn Triết, thẳng thắn đáp: "Không quan trọng."
Đoàn Triết mỉm cười: "Có muốn tâm sự với tôi không?"
"Không có gì để nói hết." Lâm Nhất gỡ tay hắn ra, nhấc chân bước vào phòng tắm.
Đoàn Triết đứng trước cửa phòng tắm nhìn anh tháo một chiếc bàn chải đánh răng từ hộp đồ dùng vệ sinh, xác nhận thêm lần nữa: "Không có thật à?"
Bàn tay gỡ kem đánh răng hơi khựng lại, Lâm Nhất quay đầu nhìn hắn một cái, vươn tay dứt khoát đóng cửa phòng tắm.
Đến khi sấy tóc xong đi ra đã không còn thấy bóng dáng Đoàn Triết đâu nữa, trong phòng chỉ còn lại tiếng máy điều hòa trung tâm thổi gió vù vù.
Hôm nay anh đã vất vả cả ngày, 9 giờ sáng có mặt ở nhà hát tiến hành diễn tập, buổi hòa nhạc vừa kết thúc đã phải tất tả chạy ra sân bay, ngồi máy bay ba tiếng đồng hồ xong còn tốn thêm một buổi hóng drama của chính mình, cho nên vừa đặt đầu xuống gối Lâm Nhất đã lập tức rơi vào giấc ngủ.
Nhưng anh không ngủ được quá lâu, lúc mơ màng tỉnh lại ngoài trời còn chưa sáng hẳn.
Cơn buồn ngủ hoàn toàn bay biến, anh sờ tủ đầu giường tìm điện thoại nhìn giờ, lại thuận tay mở Weibo lên.
Mấy đề tài liên quan đến Bạch Nghiên Sơ ngoại tình vẫn treo trên hàng đầu hot search, Lâm Nhất tùy tiện bấm vào một cái lướt qua loa, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một tấm ảnh cũ.
Cư dân mạng bắt đầu đào đến cả drama cũ rích của gia đình anh.
"Đừng xem nữa." Cái ôm ấm áp từ phía sau lập tức dán lên.
Lâm Nhất vuốt ve bàn tay gác trên hông mình, niết nhẹ khớp xương, mở miệng như định tán gẫu: "Tối hôm qua ba tôi gọi điện thoại, chẳng biết ông ấy kiếm đâu ra số của tôi nữa."
Đoàn Triết hỏi: "Nói những gì?"
"Truyền thụ một ít kinh nghiệm của người từng trải." Giọng điệu Lâm Nhất vẫn mệt mỏi như cũ, "Đừng nghe, đừng nhìn, cũng đừng nói gì hết. Ông ấy bảo, chỉ cần có drama mới xuất hiện, mọi người sẽ lập tức quên tôi sạch bách."
"Ông ấy nói đúng đấy." Đoàn Triết tán thành, "Dư luận rất mù quáng, cũng rất dễ quên."
Lâm Nhất xoay người, vùi toàn bộ thân thể vào lồng ngực hắn.
Sau nhiều năm dùng thuốc điều trị tâm thần mà trí nhớ của anh vẫn có thể duy trì ở một trình độ ưu tú, đây vốn là chuyện đáng ăn mừng, nhưng giờ phút này lại trở nên khá bất hạnh.
"Bọn họ mắng tôi là con giáp thứ mười ba, chen chân phá hoại gia đình người khác, ghê tởm, không biết xấu hổ, nên đi chết đi, cái nào tôi cũng nhận." Lâm Nhất nhẹ nhàng sụt sịt mũi, "Nhưng mà..."
Anh dán mặt lên ngực Đoàn Triết nín thở nhẫn nại hồi lâu, cuối cùng nhíu mày mở miệng giữa tiếng nức nở đứt quãng.
"Tôi giống mẹ tôi cũng là sai sao?"
Nền trời xanh thẫm ngoài cửa sổ dần dần mờ đi dưới ánh sáng mặt trời, cuối cùng chuyển thành màu trắng bụng cá. Bóng tối lui đi, bình minh lại đến, Đoàn Triết cong khuỷu tay ôm đầu anh, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc.
"Lâm Nhất," Ngữ khí hắn dịu dàng hơn bất cứ lần an ủi nào trước đây, "Tôi dẫn anh đi xem núi tuyết nhé."
Lâm Nhất ngẩng đầu, chớp chớp mắt giữa dòng lệ mờ mịt.
Đoàn Triết vuốt ve mặt anh, nhẹ giọng hỏi: "Có đi không?"
—
Ngược quá cíu bé...
btw không nhớ nghe ai nói, tóm lại từng có người nói với mình 2 cách thông dụng nhất để "tập thể dục" cho não bộ và tăng cường trí nhớ là học nhạc cụ và học ngoại ngữ, cho nên anh Lâm hẳn phải cố gắng nhiều lắm.