Xe buýt chạy dọc theo con đường núi uốn lượn hiểm trở. Càng lên cao tầm nhìn càng giảm sút, lúc gần đến trạm dừng cuối thậm chí còn như vừa đi vào chốn tiên cảnh.
Hành trình hai tiếng ngồi xe bus tuy không tính là xóc nảy, nhưng đường đi đầy khúc cua dày đặc vẫn khiến Lâm Nhất có chút choáng váng không khỏe. Anh bước xuống xe, hít sâu một hơi từ làn không khí ẩm ướt ở độ cao bốn trăm mét so với mặt nước biển.
Thế giới như đang say ngủ giữa màn sương trắng mênh mông vô tận.
Anh nhìn bốn phía xung quanh, vất vả lắm mới tìm thấy đường đi bộ lên núi, vừa chuẩn bị nhấc chân thì phía sau đã có người gọi giật lại.
"Anh không sợ đàn cello bị ẩm sao?"
Lâm Nhất nắm chặt móc treo hộp đàn, do dự một lát.
Nơi này mây mù dày đặc, không khí ẩm như có từng hạt nước bay lượn không khác gì một cơn mưa phùn. Tuy hộp đàn của anh không thấm nước, nhưng cũng không thể mạo hiểm như vậy được.
Đây là một chuyến đi bộ leo núi, Lâm Nhất không đặt trước chỗ dừng chân nên đành phải lựa chọn một khách sạn trông vừa mắt nhất gần trạm xe bus, bước vào thuê loại phòng đắt tiền nhất. Hệ thống sưởi sàn trong phòng bật rất đầy đủ, nhưng môi trường ấm áp khô ráo này vẫn là địa ngục đối với đàn cello. Lâm Nhất tắt máy sưởi đi, mở cửa sổ ra thông gió một lát rồi ngồi ở đuôi giường đối mặt với hộp đàn.
Đoàn Triết nhìn ra ngoài cửa sổ, nhắc nhở anh: "Trời sắp tối rồi."
Lâm Nhất đang muốn đứng dậy, đột nhiên điện thoại di động đặt bên cạnh giường rung lên một cái, người gọi tới là "Đồ phản bội tham sắc bỏ bạn".
Từ ngày Kỷ Xuân Sơn tái hợp với người yêu cũ, Lâm Nhất đã lờ đi ít nhất là một trăm cuộc điện thoại của hắn ta, nhưng lần này anh đại phát từ bi một lần, bấm nhận.
"Anh đang ở đâu?" Kỷ Xuân Sơn sốt ruột hỏi.
"Du lịch." Lâm Nhất mất kiên nhẫn đáp.
"Đi một mình à?"
"Hỏi làm gì?"
Kỷ Xuân Sơn từ lâu đã quen với kiểu vòng vo không bao giờ đáp vào trọng tâm của anh, đơn giản đổi sang cách hỏi khác: "Tại sao anh không nhận điện thoại của Đoàn Triết?"
Lâm Nhất nhìn Đoàn Triết ở trước mặt mình, hỏi ngược lại: "Tại sao anh phải nhận điện thoại của cậu ta?"
"Lâm Nhất." Kỷ Xuân Sơn hạ giọng xuống một chút, "Anh có ổn không thế?"
Lâm Nhất đáp rất lưu loát: "Cậu đừng làm phiền là anh ổn ngay."
"Bao giờ về Bắc Kinh?"
"Không biết."
Quả nhiên không moi ra được gì, Kỷ Xuân Sơn bất đắc dĩ khẽ thở dài: "Chờ anh về Bắc Kinh, chúng ta cùng hẹn ăn bữa cơm đi, em còn chưa chính thức giới thiệu Tiểu Tự cho anh làm quen nữa."
Lâm Nhất lười nhác "Ừm" một tiếng, nói: "Xem tâm trạng đã."
Thấy thái độ anh không có gì khác ngày thường, Kỷ Xuân Sơn hơi yên tâm một chút, lại kiên nhẫn dặn dò mấy câu nữa.
Lâm Nhất thật sự không muốn nghe thêm mấy lời vô nghĩa chú ý an toàn nhớ uống thuốc đúng giờ ăn cơm đúng bữa linh tinh của hắn, canh đúng lúc hắn ta nói hăng say nhất thì dứt khoát ấn cúp máy.
Trời dần tối, Lâm Nhất thả lại điện thoại xuống giường, đứng dậy sờ hộp đàn một cái rồi cùng Đoàn Triết rời khỏi phòng.
*
Hàng linh sam cao thẳng bám đầy tuyết đọng và sương giá, cành cây được bao phủ một lớp băng trong suốt như pha lê. Cuối con đường tuyết là một thắng cảnh du lịch nổi tiếng, nhưng thời tiết này có rất ít người lui tới.
Đường đi dài, dốc núi cao ngất ngưởng, mặt đường còn đọng đầy tuyết nên cực kỳ khó đi, Lâm Nhất mới đi được hơn nửa tiếng đồng hồ mà sau lưng đã rịn đầy mồ hôi ẩm ướt.
Đoàn Triết lại đi không chút mệt mỏi.
Lâm Nhất không khỏi bước chậm lại, bỗng dưng có cảm giác trở về thời điểm cùng hắn chạy bộ mỗi buổi sáng.
"Mệt quá." Lâm Nhất hơi thở dốc, lên tiếng đề nghị, "Nghỉ một lát đi.". Truyện Ngược
"Không cần." Đoàn Triết nhìn chéo về phía trước, "Chúng ta tới nơi rồi."
Lâm Nhất ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua làn sương trắng trông thấy cảnh tượng quen thuộc đã tái hiện cả trăm ngàn lần trong những giấc mơ của mình. Anh tiến lên mấy bước bò theo con đường dốc, dựa vào một gốc cây ở rìa vách đá nhìn ra xa, tầm nhìn đột nhiên rộng mở thông suốt.
Trước mắt là một ngọn núi lạnh giá yên tĩnh được những hàng cây thưa thớt bao quanh.
Đây là nơi mà Lâm Húc Bình và Trác Vân từng dẫn anh đến vào năm bước lên tiểu học. Vị trí ngay dưới chân này, một nhà bốn người bọn họ từng chụp chung một tấm ảnh gia đình đã sớm bị Trác Vân đốt thành tro.
"Cậu có biết tôi ghét nhất trên đời là từ gì không?" Lâm Nhất nhẹ giọng hỏi.
"Là gì?"
"Là 'lặp lại'. Cuộc đời tôi là một vòng lặp vô tận, mắc phải căn bệnh có triệu chứng lặp đi lặp lại, uống những loại thuốc lặp đi lặp lại." Anh quay đầu nhìn Đoàn Triết đứng bên sườn núi, "Phạm sai lầm cũng lặp đi lặp lại."
"Không sao cả." Đoàn Triết ngẩng đầu nhìn bóng lưng anh, dịu dàng nói, "Lâm Nhất, anh đã ngắm được núi tuyết rồi, sau này sẽ không phải lặp lại chuyện cũ nữa."
Lâm Nhất dựa lưng vào thân cây, khuỵu gối ngồi xuống.
"Cậu đi đi, cậu không phải Đoàn Triết." Anh gục đầu xuống, nói rất chắc chắn, "Cậu ấy sẽ không bao giờ khuyên tôi đi tìm chết."
Đoàn Triết không phản bác.
Mọi thứ trở về với yên tĩnh.
Lúc Lâm Nhất quay đầu lại lần nữa, phía sau đã không còn một bóng người. Anh bật cười như đang cảm thán, không ngờ đến ảo giác cũng nghe lời y như người thật vậy.
Màn đêm trên đỉnh đầu từ từ giáng xuống.
Chính là nơi này.
Nơi này sẽ trở thành điểm cuối của vòng lặp nhàm chán và khổ sở trong đời anh.
Lâm Nhất gỡ cặp tai nghe xuống, mò trong túi áo khoác tìm hộp đựng tai nghe nhưng lại sờ được một thứ khác, là chiếc đồng hồ thông minh của Đoàn Triết.
Suýt nữa thì quên mất, anh còn một câu quan trọng phải nói với hắn.
Lâm Nhất bấm đồng hồ vài cái rồi cất nó cùng với hộp tai nghe vào trong túi áo, tựa gáy lên thân cây nhẹ nhàng khép mắt lại.
Tiếc quá, nơi này không có tín hiệu.
—
Truyện này HE nhé các bạn, HE nhé, gạch chân tô đậm là happy ending chứ không phải hell-ending hay heaven-ending đâu ạ đmmmm