Đoàn Triết trả phòng, set điện thoại về chế độ rung rồi ngồi trong xe gửi tin nhắn WeChat cho Kỷ Xuân Sơn thông báo Lâm Nhất không có chuyện gì, lát nữa hắn sẽ đưa anh về nhà, sau đó tranh thủ hỏi chừng nào bọn họ mới về.
Nửa tiếng sau Kỷ Xuân Sơn mới nhắn lại: [ Chúng tôi sắp đi rồi. ]
Đoàn Triết hạ cửa sổ xe xuống làm bông tuyết dày đặc bị gió lạnh cuốn thẳng vào trong xe, hắn gạt tàn thuốc ra ngoài, nhắn một tin nữa: [ Bao giờ cậu rảnh, ra ngoài uống mấy ly đi. ]
Ngay sau đó bổ sung một câu: [ Không được dẫn theo người nhà. ]
Kỷ Xuân Sơn: [ Tại sao không được dẫn theo? ]
Đoàn Triết: [ Muốn hỏi cậu mấy việc. ]
Kỷ Xuân Sơn: [ Chuyện gì mà không thể để Tiểu Tự nghe? ]
Đoàn Triết: [ Việc riêng. ]
Nửa phút sau Kỷ Xuân Sơn trả lời: [ Nếu đi uống riêng với nam giới tôi vẫn phải tâu lại với bà xã thôi. ]
Người này tuyệt đối là cố ý, Đoàn Triết ngậm thuốc lá hung hăng rít một hơi, gõ chữ bùm bùm.
Đoàn Triết: [ Tôi xem như cậu đã tặng tôi figure Asuka kia rồi, có đi không? ]
Trước kia account của hắn đặt là James Duan, Thẩm Hòe Tự không mấy để tâm: "Bình thường mà, ở trong nước chẳng mấy khi phải dùng đến tên tiếng Anh."
Kỷ Xuân Sơn lắc đầu: "Cậu ta về nước đã nửa năm, sao bây giờ mới đổi?"
Thẩm Hòe Tự ngẫm nghĩ một lát, vẫn khẳng định: "Anh suy nghĩ nhiều rồi."
Kỷ Xuân Sơn cất điện thoại đi, vươn tay xoa xoa cái đầu đã chậm tiêu như cũ của Thẩm Hòe Tự.
*
Lâm Nhất canh đúng 12 giờ trưa mới xuống lầu trả phòng. Tuyết rơi càng ngày càng lớn, anh quấn chặt áo phao lông vũ, đặt túi du lịch xuống bậc tam cấp trước hiên khách sạn, móc di động ra.
Một chiếc Volvo XC90 màu đen chậm rãi trờ tới dừng trước mặt anh, sau đó hạ cửa sổ ghế phó lái xuống. "Thời tiết này không dễ gọi xe đâu." Đoàn Triết nhìn anh nói.
Lâm Nhất liếc nhìn vào trong thấy hộp đàn đã được đặt nằm thẳng trên hàng ghế sau. Xem ra người này cũng hiểu biết chút kiến thức, không thẳng thừng ném luôn cây đàn vào cốp xe.
Anh kéo cửa xe nhấc chân bước lên, vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Cậu đây là phạm tội trộm cắp rồi đấy, có biết vật bị cậu lấy giá trị bao nhiêu không?"
Đoàn Triết không quan tâm: "Thì anh báo cảnh sát đi." Hắn mở hệ thống định vị ô tô ra, quay đầu hỏi Lâm Nhất, "Nhà anh ở đâu?"
Lâm Nhất xem như hiểu rõ mình không thể nói lý nổi với con người này, trình độ phiền phức so với Kỷ Xuân Sơn chỉ cao hơn chứ không thể thấp.
Anh nhập địa chỉ lên màn hình điều khiển, lạnh lùng hỏi: "Não cậu bị úng nước rồi hả?"
Ngữ khí hắn rất cường thế lại mang theo chút cố chấp rất khó hiểu, Lâm Nhất lẳng lặng nhìn hắn thêm vài giây, sau đó nghiêng người về phía Đoàn Triết, ghé sát tai hắn thì thầm: "Đừng cố thể hiện nữa, rõ ràng cậu không hứng thú gì với đàn ông."
Hơi thở Đoàn Triết nặng nề, không thèm đáp.
"Chẳng lẽ cậu muốn chơi Platonic với tôi?" Lâm Nhất nhìn chằm chằm vào cơ hàm căng chặt của hắn, nhẹ giọng cười, "Không được đâu, nhu cầu của tôi lớn lắm."
Bông tuyết bay tán loạn liên tục đâm vào cửa sổ xe rồi nhanh chóng bị cần gạt nước quét đi. Sương trắng bao phủ tầm nhìn, Đoàn Triết phải đạp nhẹ phanh xe giảm tốc độ xuống.
"Anh kháng cự ở chung với tôi là đang sợ hãi chuyện gì?" Đoàn Triết vẫn nhìn thẳng phía trước.
Lâm Nhất ngẩn ra, cười phụt một tiếng.
"Sợ hãi?" Anh lười biếng dựa vào lưng ghế da, ngữ khí tùy tiện, "Bác sĩ Đoàn đã từng nghe qua câu này chưa? Đời người là một khối dục vọng, không thỏa mãn thì khổ sở, thỏa mãn rồi lại nhàm chán."
Anh nhìn màn tuyết trắng xóa bên ngoài, nụ cười trên mặt dần nhạt đi: "Tôi chỉ cảm thấy nhàm chán thôi."
"Nhàm chán vẫn tốt hơn khổ sở." Đoàn Triết mở ứng dụng nghe nhạc trên xe, chọn một bản diễn tấu cello rồi nhắc nhở lần nữa, "Với lại, đừng gọi tôi là bác sĩ Đoàn."
- -------------------
Lời tác giả:
"Đời người là một khối dục vọng, không thỏa mãn thì khổ sở, thỏa mãn rồi lại nhàm chán. Cuộc đời luôn đảo qua đảo lại giữa khổ sở và nhàm chán." —— Schopenhauer
Vì sao Đoàn Triết lại chọn loại xe này?
Tính năng an toàn cao, trang bị hệ thống âm thanh Bowers&Wilkins đỉnh cấp, còn nữa, không gian trong xe rất lớn.