Cuối cùng Đoàn Triết vẫn không thể ngủ yên ổn đến 8 giờ.
Lâm Nhất nằm trên giường chơi điện thoại khoảng một tiếng đồng hồ, trả lời liên tục mấy trăm bình luận của fan xong đồng hồ mới chỉ 7 giờ rưỡi sáng. Thanh niên bên cạnh ngủ rất say làm cánh tay gác trên người anh càng nặng như chì.
Lâm Nhất thả di động xuống chăm chú nhìn gương mặt hắn một lát.
Nắng sớm bị tấm rèm ngăn cách, trong phòng hơi tối tăm nhưng tầm nhìn cũng đủ rõ ràng. Bên ngoài cửa sổ thi thoảng vang lên mấy tiếng chim hót, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở chậm rãi theo quy luật khiến người ta có ảo giác thời gian đang lặng lẽ trôi qua.
"Hửm?" Một bàn tay thuần thục luồn vào quần ngủ khiến Đoàn Triết mơ mơ màng màng hừ một tiếng, tuân theo bản năng ưỡn hông dụi vào bàn tay kia vài cái.
Lâm Nhất nhẹ giọng bật cười, xem ra tố chất thân thể bác sĩ Đoàn không tệ, chưa kịp vuốt ve gì mà đã ở trạng thái rất vừa ý.
"Dậy đi." Anh xoay người nhấc chân ngồi hẳn lên đùi Đoàn Triết, "Làm vài bài vận động buổi sáng nào."
Lúc này Đoàn Triết mới tỉnh hẳn, hắn nâng một cánh tay lên che trước mắt, tay kia đè lại bàn tay hư hỏng đang làm bậy trong quần mình điều chỉnh lại hô hấp, mất thêm chút thời gian mới đè ép được bản năng sinh lý đang ngóc đầu buổi sáng sớm.
"Đúng là anh nên làm chút vận động buổi sáng." Hắn kéo tay Lâm Nhất ra, vỗ vỗ mông anh vừa ngáp vừa hỏi, "Có quần áo thể thao không?"
Lâm Nhất bị hắn hỏi sững sờ: "Tôi ghét vận động." Nói xong còn vặn vẹo eo đầy ám chỉ, "Ghét vận động dưới giường."
"Khéo thế, tôi cũng ghét vận động." Đoàn Triết đỡ lưng anh ném người qua một bên, mình thì đứng dậy bước xuống giường, "Nhưng làm cái nghề này luôn cần dùng phương thức thích hợp để giải phóng bớt cảm xúc tích tụ trong lòng."
Hắn thản nhiên vuốt phẳng áo ngủ bị Lâm Nhất vò loạn, không hề lưu luyến rời khỏi phòng. Lâm Nhất nằm ngửa trên giường phát ngốc một lát mới không tình nguyện ngồi dậy theo.
Đến khi anh rửa mặt thay quần áo xong, Đoàn Triết đã đứng ngoài huyền quan chờ sẵn.
Tối hôm qua trong nhà không bật đèn nên hiện giờ Lâm Nhất mới được nhìn rõ trang phục trên người hắn, áo len cashmere cao cổ màu đen cùng áo khoác len ngắn màu nâu sẫm, thân dưới mặc quần âu đen kết hợp với một đôi giày da oxford màu nâu.
Lâm Nhất lấy đôi giày thể thao từ tủ giày ra, ngồi xổm ngoài bậc cửa vừa xỏ dây giày vừa hỏi: "Cậu tính ăn mặc thế này đi chạy bộ à?"
Đoàn Triết đút hai tay vào túi, cúi đầu nhìn động tác buộc dây giày không quá thành thạo của anh, miệng nói thẳng: "Chạy với anh thì mặc thế đủ rồi."
Những lời này hoàn toàn không phải là ba hoa, mười phút sau, kế hoạch chạy bộ buổi sáng của bọn họ chính thức thay đổi thành đi bộ buổi sáng. Đoàn Triết nhìn đồng hồ, đề ra cho anh một mục tiêu ngắn hạn: "Ngày mai giữ nguyên tốc độ như vừa rồi, chạy mười lăm phút."
Lâm Nhất lê chân chậm rì rì phía sau, thuận miệng đối phó: "Ừ, ừ."
Hai người thong thả đi trong tiểu khu thêm hai mươi phút, ra ngoài ăn bữa sáng xong mới chậm rãi đi bộ trở về nhà. Lúc đi đến trước cửa đột nhiên Đoàn Triết hỏi: "Mật mã cửa nhà anh là số mấy?"
Ngữ điệu của hắn tự nhiên như ruồi làm Lâm Nhất phải quay đầu nhìn một cái, cạn lời: "Tôi chưa từng thấy vị khách không mời nào vô tư như cậu luôn đấy."
Đoàn Triết giữ cửa không cho anh kéo ra: "Không muốn nói à?"
Mật mã cửa nhà anh không được coi là chuyện bí mật, không chỉ Lâm Thâm và Đàm Tư Minh biết rõ, đến cả Kỷ Xuân Sơn cũng biết.
"Sáu số 1." Lâm Nhất đáp.
Đoạn Triết lặp lại: "Sáu số 1?"
Khóe môi Lâm Nhất cong lên một nụ cười gian giảo: "Cậu đoán xem tôi có lừa cậu không?"
Đoàn Triết do dự vài giây rồi ấn sáu số 1 vào ô mật mã, "Tích" một tiếng, khoá cửa thật sự mở ra.
Hắn kéo cửa, đáp rất cầu thị: "Không lừa."
- --
Tôi cũng ghét vận động, nhưng nếu không tập thể thao dễ mắc nhiều bệnh lắm nên cuối cùng vẫn phải vừa tập vừa chửi...