Đồ Hoa

Chương 57



================

Nhiệt độ trong xe khá thấp, người thanh niên ngồi trước người chính là nguồn nhiệt duy nhất giữa bóng tối vô biên.

Lâm Nhất vươn ngón trỏ lướt qua sống mũi cao thẳng của Đoàn Triết, ngang qua chóp mũi ấn đầu ngón tay xuống đôi môi, lại khẽ gọi một tiếng: "Đoàn Triết."

Bàn tay bóp mông anh bỗng dưng siết chặt, một lát sau lại buông ra.

"Mây trôi đi rồi." Đoàn Triết khàn giọng.

"Hửm?" Lâm Nhất quay đầu nhìn theo ánh mắt hắn, trông thấy từng đợt sóng lấp loáng trên mặt biển rộng xa xa.

Đoàn Triết sờ từ mông anh vào phần đùi trong, cuối cùng sờ lên sườn eo, nắm vạt áo len kéo về phía trước. Lâm Nhất phối hợp nâng hai tay để mặc hắn cởi món quần áo cuối cùng trên người mình ra.

Thân thể trần trụi hoàn toàn hiển lộ dưới ánh trăng bạc.

Một tay Đoàn Triết giữ vững sau lưng anh, lưỡi quét qua đầu v* vừa mút vừa liếm, thân dưới thọc vào rút ra không nhanh không chậm trong con đường chật chội ướt mềm. Cảm giác tê dại nhè nhẹ lan khắp toàn thân làm Lâm Nhất không nhịn nổi phải ưỡn ngực về phía trước, thân trên uốn thành một đường cong đẹp đẽ.

Động tác thong thả mang đến khoái cảm còn tê tái hơn mạnh bạo, anh giữ gáy Đoàn Triết lại, một tay chống lên lưng ghế vô thức vặn vẹo eo hông, dương v*t ngẩng cao mỗi lần lên xuống đều vừa vặn chọc vào phần cơ bụng căng chặt.

Đoàn Triết vươn tay sờ soạng dục vọng đứng thẳng kia, đầu đỉnh đã ướt dầm dề.



"Sướng không?" Đoàn Triết xoay cổ tay nhẹ nhàng vuốt ve cho anh.

dương v*t được một bàn tay to lớn bao bọc hầu hạ, từ xoang mũi Lâm Nhất tràn ra vài tiếng rên biến điệu.

"Thích không?" Đoàn Triết lại hỏi.

Âm thanh của hắn lúc sa vào tình dục nghe rất êm tai, dịu dàng trầm thấp mang theo chút từ tính. Là một loại âm thanh vừa ấm áp vừa gợi cảm.

Không hiểu tại sao Lâm Nhất bỗng nhiên nghĩ đến đàn cello.

Âm thanh của đàn cello chính là như vậy.

Lâm Nhất mở to đôi mắt phủ kín sương mù, môi khép mở, cuối cùng khẽ "Ừ" một tiếng cực nhẹ, giọng nói gần như chìm vào tiếng rên rỉ triền miên. Làn da anh hiện lên một tầng ửng đỏ không quá rõ ràng, bờ ngực liên tục phập phồng bên dưới bả vai thẳng tắp, núm vú nhỏ xinh bị liếm mút ướt đẫm, tròn trịa sưng tấy đứng ngạo nghễ trước ngực.

Đoàn Triết buông dương v*t anh ra, hai tay nắm chặt eo anh nâng lên thêm một chút.

"A..." Thân trên của Lâm Nhất mất thăng bằng ngả ra sau, phải giơ tay chống vào lưng ghế trước mới miễn cưỡng chống đỡ được thân thể. Anh nhíu chặt mày, không nhịn nổi buột miệng: "Quá, quá sâu..."

Lỗ hậu vì căng thẳng mà đột nhiên thít chặt, Đoàn Triết hít một hơi, vừa thúc hông hướng về phía trước vừa bóp chặt eo anh đâm về phía mình, tiếng va chạm từ thân thể cùng hơi thở tình dục tanh nồng giao triền bên nhau, lan tràn khắp khoang xe bị bịt kín.



Vách tường thịt bao bọc dương v*t dưới tần suất thọc rút quá nhanh dần dần co chặt, Đoàn Triết thả chậm tốc độ, tay vuốt ve bắp đùi run rẩy của anh, thở dốc hỏi: "Sắp ra rồi à?"

Thủy triều đang dâng cao đột ngột hạ xuống khiến Lâm Nhất vội vã vươn tay bóp đùi hắn thúc giục: "Nhanh lên... Đừng dừng lại..."

Đoàn Triết giữ cằm anh, dùng sức kéo khuôn mặt đang ngẩng cao xuống.

"Gọi tên tôi." Hắn dùng giọng điệu cường thế ra lệnh.

Lý trí bị cơn khoái cảm sắp lên đỉnh điểm cắn nuốt không còn lại gì, Lâm Nhất hơi hé mi, ánh mắt mê ly đối diện với một cặp mắt luôn luôn bình tĩnh.

Đôi mắt này lúc nào cũng bày ra thái độ rất không vui.

Lâm Nhất lục lọi trí nhớ trong cơn hỗn loạn, hình như anh chưa từng nhìn thấy Đoàn Triết nở nụ cười thật thoải mái bao giờ.

Anh nâng tay lên, đầu ngón tay chạm vào mặt Đoàn Triết, sờ đến lớp mồ hôi mỏng thấm ra, thấp giọng nỉ non: "Đoàn Triết..."

Tầm nhìn xoay tròn trong nháy mắt, Lâm Nhất thở dốc một hơi, sau khi hồi phục từ cơn kinh hách mới nhận ra đầu mình đang gối lên tay Đoàn Triết, bị đè ngửa xuống băng ghế sau lót da thật.

Đoàn Triết nâng chân anh lên, tiến vào từ chính diện.

"Gọi lần nữa."