Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Chương 38



- AAAAAAAAAAAAAAAAAAA… _ cô mở mắt nhìn kĩ mới biết đó là một người chứ không phải một vật

“Kịch” _ cô bật dậy mạnh quá nên bị đập đầu vào thành giường.

- Ui ya ha… _ cô xoa đầu.

- Ài… _ hắn trở mình, vươn vai hết cỡ. – Ồn ào quá đi.

- Anh… anh anh làm gì ở đây? Sao lại ngủ trên giường tôi?

- Oáp… em dậy sớm thế? Nằm ngủ thêm chút nữa đi.

- … Y tránh ra. _ cô thu gọn vào một góc. – Mà khoan… đây là đâu? _ cô nhìn quanh phòng một lượt rồi đặt mắt tại mình…

Một bộ pijama chấm bi màu hồng với những họa tiết dễ chịu… Nhưng hôm qua cô mặc đồ đồng phục mà.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA… _ cô lại hét toáng lên.

- Chậc công lực em thâm hậu quá, hét thôi mà nhà anh sắp đổ rồi nè nứt tường rồi thấy không?

- Nhà anh?

- Ưhm!

- Anh đã làm gì tôi hả?

- Chỉ là ngủ thôi mà.

- Ngu… ngu… ngủ?

- Chả lẽ em nhẫn tâm để anh ngủ dưới đất sao? Mà công nhận ngủ hai mình ấm thiệt!

- Tại sao tôi… tôi… _ cô nắm quần dứt áo nói không nên lời.

- Đồ của em ướt hết phải thay ra giặt chứ không bị cảm lạnh thì sao.

- Thay? Ai thay?

- Ờ thì… oài… anh dậy đây, em muốn ngủ thì cứ ngủ thêm chút nữa nhé! _ hắn nói rồi nháy mắt với cô và mở cửa phòng ra ngoài để lại cô đang ngây dại đi.

- Hắn… mình… ahsssss có chuyện gì vậy?

- Vậy em nghĩ ngủ chung một giường là có chuyện gì? _ hắn mở hé cửa thò đầu vào nói.

- Đi ra. _ cô cầm chiếc gối ném tới hắn.

Nhưng nhanh hơn, hắn đã kịp đóng cửa trước khi chiếc gối bay tới.

- Ahssssss… _ cô vò đầu bứt tóc. – Chắc không có chuyện gì đâu, chắc chắn không có. _ cô tự trấn tĩnh bản thân. – Ư hự… mà sao cái đầu tui nó không nhớ gì hết vậy trời… hu.

=:=:=:=

Biệt thự Hoàng Gia…

“Kính koongggg”

Hoàng Lâm bốc hỏa bấm chuông cửa.

- Xin hỏi anh tìm ai ạ? _ từ chiếc màn hình nhỏ.

- Có Gia Bảo trong đó không?

- Anh có hẹn trước không ạ?

- Không cần phải hẹn tôi cũng có thể gặp hắn, mở cửa lẹ đi.

- Nhưng…

- Mở cửa đi! _ cậu đi từ trên phòng xuống nghe chị giúp việc đang nói chuyện liền ngắt lời.

- Vâng!



Cậu đứng dưới gốc mận chờ Hoàng Lâm…

Nghe có tiếng bước chân dừng sau lưng mình, cậu liền quay lại…

“Huỵch”

Hoàng Lâm bất ngờ “tặng” cậu một cú đấm trời giáng vào mặt cậu làm “quà” chào ngày mới.

Cậu té nhào xuống đất vì không kịp phản ứng.

- Một cái là quá nhẹ cho mày rồi đó.

Lau vết máu đang chảy từ miệng mình đi, cậu chống tay đứng dậy mà không chút bực bội.

- Vậy cứ làm gì mày muốn.

Từ câu nói khiêu khích của cậu, Hoàng Lâm liền túm cổ áo cậu đưa tay định đấm cậu… cậu nhắm mắt lại chờ Hoàng Lâm xuống tay…

- Hik… mày không đáng. _ Hoàng Lâm đẩy cậu ra.

- …

- Mày đã làm gì với Na Na?

- …

- Mày gây ra mọi việc rồi bỏ chạy có thấy hèn không?

- …

- Lúc đầu mày mạnh miệng lắm mà sao bây giờ im re vậy? Nói tao nghe coi.

- … Tao không bỏ chạy.

- Vậy mày làm gì mấy bữa nay?

- Tao bận việc.

- “Bận”, “việc”, có quan trọng bằng việc của Na Na không? Mày làm tao thất vọng quá Gia Bảo ạ. Tại sao mày bỏ rơi Na?

- Tao không hề bỏ rơi chính cô ấy muốn kết thúc, với tính cách của Na Na mày nghĩ có dễ dàng khuất phục không?

- Tao không tin! … Mà cứ cho là mày nói thật đi, Na Na đòi kết thúc chả lẽ mày để yên thế sao? Tại sao không cố níu giữ, tại sao mày biệt tích mấy ngày nay, mày làm gì???

- Tao muốn dành thời gian cho Na Na tự nghĩ về chuyện giữa hai bọn tao, để cô ấy cảm nhận cuộc sống khi không có tao trong vài ngày.

- Vài ngày? Là sao?

- Mày đã từng nghe kết thúc là một sự bắt đầu hoàn hảo chưa?

- …

- Hoàng Lâm, tao muốn nhờ mày một việc!

- …



=:=:=:=

Nhà hắn…

“Xẻng” _ chiếc thìa trên tay cô rớt xuống đĩa.

- Thật không? Thật là không có chuyện gì chứ? _ cô hỏi dồn.

Gật

- Nhưng còn… _ cô xìa vạt áo mình ra mà không giám nói tiếp.

- Kia. _ hắn hất mặt ra phía chiếc bàn khách có bộ đồng phục được gấp phẳng phiu.

Cô nhìn bộ đồng phục rồi nhìn lại hắn.

- Chậc… ý tôi… là…

- Em có ý gì với anh nữa sao? _ hắn cười ranh mãnh.

- Ai nói?

- Không nói anh đi à.

- Khoan! … Tại sao… tôi lại mặc đồ này?

- Thì thay đồ kia phải mặc đồ đó chứ không lẽ… _ nói tới đó hắn liền đổi sắc mặt, nhếch mép nở nụ cười đểu nhất và đưa ánh mắt nhìn cô. – Hay em muốn…

- Tránh ra. _ hắn ghé sát mặt lại cô liền giơ chân đạp hắn ra. – Anh đã làm gì tôi hả? _ cô giận dữ.

Hắn chống tay đứng dậy:

- Có làm gì đâu chứ, mà sao em cứ thích đụng chạm cơ thể anh là sao nhỉ?

- Hơhơ… đụng chạm cơ thể?

- Lần nào gặp em không đạp thì cũng oánh anh đau điếng còn gì.

- Anh đáng bị vậy mà.

- Haizzz buổi sáng ttạp thể dục thế là đủ rồi, không có chuyện gì quá đáng hết, bộ đồ đó là anh nhờ một cô gần nhà thay cho em. Vừa ý cô bé chưa?

- …

- Ăn lẹ đi rồi anh đưa về.

- Không cần, tôi tự về được.

- Hè… vấn đề bồi thường kia anh vẫn chưa tính đâu đấy.

- Tôi không chuồn đâu mà sợ.

- …

- Anh không sợ em chuồn vì em có chuồn anh cũng tìm ra em một cách dễ dàng có điều em nên có chút cảm giác gì đó đối với người bị hại của mình chứ.

- Cảm giác? Hơhơ… bị hại.

- … _ hắn không đá động thêm nữa mà lên phòng.

- Mà khoan! _ cô đứng bật dậy khi nhớ lại hôm đó.

- Chuyện gì nữa cô bé?

- Anh trai tôi, tại sao anh biết anh ấy?

- … Anh có nói anh biết sao?

- Lần trước chính miệng anh nóianh trai tôi nói về tôi…

- Chỉ là câu nói thôi, muốn gây ấn tượng với em chút không được sao?

- Sao anh biết tôi có anh trai?

- Haizzz đã nói là nếu anh muốn biết thì sẽ không có gì dấu được anh mà, đặc biệt là em đó cô bé. _ hắn nói cho qua chuyện và bước lên chiếc cầu thang dẫn lên phòng mình.

*Còn quá sớm đó cô bé, em thú vị lắm. Ai bảo em làm anh có hứng thú chơi với em chứ*

- …

=:=:=:=

Nhà Quốc…

Một cô gái đang lúi húi trong bếp với một bàn đầy thức ăn, thật kì lạ trong nhà Quốc không bao giờ có cô gái nào khác ngoài cô có thể bước chân vào nhà anh, và đặc biệt… là căn bếp đó.

- Cô làm gì vậy? _ Quốc trừng mắt nhìn Gia Linh.

Nhưng Gia Linh đang quay lưng lại nên không thấy được ánh mắt đó.

- Như anh đang thấy.

- Cô đi ra đi. _ Quốc đến bóp chặt cổ tay Gia Linh kéo ra.

- Kì lạ thật nấu cơm ăn cũng là một cái tội sao?

- … _ anh không trả lời, tay với lấy chiếc giẻ lau và dọn dẹp đống lộn xộn của Gia Linh mới hàn ra.

Mặc kệ thái độ của anh, có thực mới vực được đạo Gia Linh cầm đũa lên ăn tự nhiên.

- Anh có muốn ăn không?

- … _ Quốc không chả lời.

Gia Linh mặc kệ tiếp tục công trình ăn uống của mình.

- Không ăn thật sao?

Quốc quắc mắt nhìn Gia Linh điếng người nhưng có lẽ không có gì ghê gớm với nàng.

- Cảm ơn! Đỡ tốn.

- Mà này cô định chừng nào thì rời khỏi nhà tôi đây? Nhà có không ở chả lẽ định làm kẻ lang thang sao?

Nghe Quốc nói câu đó Gia Linh liền ngừng nhai trong khi miệng đang đầy thức ăn, nhìn ra một hướng khác xa xăm.

- Cô sao vậy?

Uống một ngụm nước cho miếng cơm xuống, Gia Linh kéo ghế đứng dậy, đeo túi chéo qua vai.

- Tôi ăn no rồi, cảm ơn anh đã giúp tôi về tất cả! Làm người tốt thì tốt cho trót, dọn giúp tôi chỗ này nhé! _ nói xong Gia Linh không chần chừ thêm, mở cửa và rời khỏi nhà Quốc.

Quốc thấy con người này thật kì lạ, nhìn xuống bàn ăn còn kì lạ hơn. Mỗi món chỉ được một chút nhưng được đặt trong chiếc đĩa to và nồi cơm thì… “cực khủng” theo dấu cơm thì Gia Linh đã nấu lượng cơm bằng xuất của ba người ăn khỏe.

*Làm thế nào mà cô ta có thể ăn hết nồi cơm này nhanh vậy nhỉ???* _ Quốc ngạc nhiên.

“Tinh tinh tinh”

Điện thoại anh có tin nhắn

Lại là số máy đó, đọc xong tin nhắn anh vội lấy xe lên đường.



=:=:=:=

- Đi thẳng quẹo trái.

Ngồi sau xe hắn cô chỉ đường.

- Khỏi chỉ, biết rồi.

- Biết? Sao biết?

- Đó là việc của anh.

- Anh theo dõi tôi đấy à?

- Nói nhiều quá lo ôm chắc vào đi.

Nói xong hắn bất ngờ rồ ga mạnh làm cô bật ra sau mém tí nữa là đo đường. Biết ý đồ của hắn cô nhất quyết không ôm, tay bám chắc vào đuôi xe.



“Kitssss” _ tới nhà cô hắn lại bất ngờ thắng gấp.

- Biết ngay mà, hên là tôi chuẩn bị từ sớm. _ biết thế nào hắn cũng làm vậy nên cô bám chắc đuôi xe, vừa đến cổng thì lập tức nhảy xuống.

- Cũng không tồi.

“Kisssss”

Vừa lúc đó xe Quốc cũng tới dừng lại cạnh cô.

Vừa nhìn thấy hắn Quốc đã ko thể bình tĩnh…

“Huỵch”

Hắn tháo mũ bảo hiểm ra còn chưa kịp đặt lên xe đã bị Quốc tiến đến cho một cú đấm làm hắn không kịp phản ứng loạng choạng nhưng vịn vào chiếc xe cạnh mình nên ko bị té xuống đất, còn chiếc mũ bảo hiểm thì lăn lóc xuống đường thật thảm.

- Tao đã nói mày biến rồi mà. _ Quốc gằn lên.

- Tôi cũng đã nói cậu đừng can thiệp vào rồi mà.

Cô tròn mắt nhìn Quốc và hắn nói mà không hiểu gì, còn cú đấm ấy… tại sao Quốc lại đánh hắn?

- Có chuyện gì… giữa hai người sao? _ cô hỏi.

Hai người không trả lời, quắc mắt nhìn nhau.

- …

- Có lẽ anh phải về rồi, mình còn gặp nhau lâu dài mà. Chào em!

Bỏ lại chiếc mũ kia hắn rồ ga phóng xe khỏi chỗ đó.

- Em có sao không? Hắn có làm gì em không? Hắn…

- Em không sao, hắn không làm gì em hết.

- Vậy… tại sao em đi với hắn?

- … Em… em cũng không nhớ nữa. Chỉ nhớ… xung quanh mình có gì đó đặc quánh làm em không thở được rồi sáng nay…

- Sáng nay thế nào? _ anh bóp chặt vai cô.

- Sáng nay… mở mắt đã ở nhà anh ta.



- Nhà hắn?

- Nhưng không có chuyện gì hết, anh yên tâm.

- Thật không?

Gật gật

- Ờ… _ Quốc nhận ra mình đang làm cô đau. – Anh xin lỗi!

- Em không sao.

- Nội rất lo cho em đó.

- Em xin lỗi!

- Em không sao là được rồi, chuyện đó để sau hãy nói bây giờ vào nhà cho nội yên tâm đi!

- Vâng!



Quốc nhìn về hướng hắn vừa đi nhíu mày nghĩ gì đó.

- Anh không vào ạ?

- Ờ anh vào đây.



- Ơ… chị _ vừa vào nhà đã thấy Trâm Anh tựa vào ghế sôfa ngủ, có lẽ là ngủ quên.

- Trâm anh. _ Quốc.

Nghe có tiếng người ro nhỏ Trâm Anh liền thức giấc.

- Anh Quốc! Bé Na, em đi đâu mà giờ này mới về?

- Dạ em…

- Sao em lại ngủ ở ghế mà không vào phòng ngủ? Mà đêm qua sao không về nhà?_ Quốc ngồi đối diện với Trâm Anh, đặt chùm chìa khóa xuống bàn rồi hỏi chị.

- Em ngủ quên thôi, tối qua nội gọi điện hỏi em có biết bé Na ở đâu. Ngồi nhà không yên tâm nên em đến coi nội có cần gì không. Cũng may em đến kịp lúc, nội bị tụt huyết áp nặng….

- Vậy giờ nội đâu chị? _ cô quýnh lên.

- Bây giờ thì ổn hết rồi, nội đang nghỉ trên phòng đó em để nội nghỉ chút đi lát hayz lên.

- …Vâng ạ.

- Vậy ổn rồi anh về nhé! Anh có chút việc, có gì nhớ nói anh đó.

- Vâng! Anh có việc cứ đi trước đi. _ Trâm Anh đáp.



- Bé Na! _ Trâm Anh gọi.

- Dạ?

- Em ngồi xuống đây chị có chuyện muốn hỏi em.

- Vâng! _ cô vòng qua ngồi xuống cạnh Trâm Anh. – Có chuyện gì vậy chị?

- Em đang giấu chị chuyện gì phải không?

- Dạ? Em đâu có.

- Vậy chuyện giữa em và Gia Bảo thì sao? Chị đã nghe Gia Huy nói nhưng chị cần một lời giải thích từ em.

- … Em…

- … _ Trâm Anh chờ câu trả lời của cô.

- Chấm hết rồi chị ạ.

- Cái gì? _ Quốc đứng ở cửa nghe hai người nói từ lúc nào. – Tại sao? Có phải thằng nhóc đó làm điều gì quá đáng không?

- Anh Quốc, anh về rồi mà.

- Em nói đi.

- Không phải cậu ấy mà là em.

- Thảo nào mấy ngày nay không thấy cậu ta đến trường còn em thì suốt ngày cứ hồn phách thất lạc nơi đâu.

- …

- Anh sẽ không tha cho tên nhóc đó. _ Quốc nói rồi chạy vào bàn lấy chùm chìa khóa mình để quên và bỏ đi.

- Anh đi đâu vậy? Anh Quốc! _ cô vội đuổi theo.



Quốc ngồi vào xe thắt đai an toàn xong cũng là lúc cô kịp ngồi lên xe Quốc.

- Xuống xe. _ Quốc ra lệnh.

- Anh định đi gặp Gia Bảo đúng không?

- …

- Anh à, kết thúc là do em muốn không phải cậu ấy, anh làm ơn đừng đào xới chuyện này lên nữa được không?

- Do em? Là do em sao? Trước khi đến với cậu ta em đã như thế nào em còn nhớ không? Vậy mà giờ em nói rằng tại em muốn kết thúc sao?

- Anh đừng hỏi được không? Hãy để yên mọi chuyện thế này là được rồi.

- Vậy em nói đi.

- Nói? Em biết nói gì mà nói chứ?

- Tại sao em muốn thế?

- …

- Sao không trả lời?

- Em…

- Em không nói thì để nhóc kia nói vậy, em xuống xe đi.

- Thôi được rồi, em nói là được chứ gì?

Quốc tháo đai an toàn ra chờ cô nói…

- @##$%^%$#@#… _ cô đành kể lại toàn bộ câu chuyện của ngày mưa đó cho Quốc nghe.

- Na à, em có phải Trần Na Na mà anh biết không? Một Trần Na Na sống bằng cách dẫm đạp lên những lời nói vô nghĩa của người khác mà sống đâu rồi? Chả lẽ chỉ vì vài câu nói của một người dưng khiến em dễ dàng từ bỏ thế sao?

- …

- Em đừng có im lặng thế.

- Không phải vì câu nói của cô gái đó, cô ta nói vậy cũng có cái lí của cô ta thôi. Em không hơi đâu mà để bụng mấy câu nói đó.

- Vậy tại sao? Em làm anh điên lên rồi đó Na Na.

- Vì em.

- Vì em?

- Uhm! Vì em.

- …

- Em và Gia Bảo không cùng một thế giới.

- Em đã nói không để ý mấy câu nói đó mà.

- Em sợ, em sợ một ngày sẽ lại đi lên vết chân lạc lối của anh em.

- Có liên quan gì đến Thiên Tuấn chứ?

- Những trận đòn, những sự tẩy chay, cả sự đào thải của những nơi anh đến xin việc, học tập nữa. Cũng chỉ vì chữ “yêu”, trước khi đến với chị Trâm Anh anh Tuấn đã đoán trước sẽ có những gì xảy ra với mình nhưng đã lỡ yêu chị ấy quá nhiều anh ấy nguyện chấp nhận tất cả. Kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, khi chị Trâm Anh biết mọi chuyện anh Tuấn phải chịu đựng chỉ vì yêu mình do chính cha mình gây ra anh còn nhớ chị ấy đã đau khổ thế nào không?

- …

- Chị ấy mất tất cả, anh hai thì đi biệt tích luôn từ ngày ấy. Đã mấy năm vậy mà chị Trâm Anh vẫn là người có nhà mà không thể về, chả phải vì chữ “yêu” sao? Từng giây trôi qua chị ấy đều mong anh Tuấn trở về nhưng kết quả chỉ chờ trong sự ngóng trông tưởng chừng vô vọng. Chỉ vì hai anh chị ấy đã yêu nhau quá sâu sắc mà không thể dứt ra được. Em không muốn đến khi đã quá lún sâu vào đó màkhông thể rút chân ra được, vậy nên kết thúc sớm sẽ tốt cho cả hai.

- Cho ai?

- Cả em và cậu ấy.

- Em có chắc không?

- …

- Sao không trả lời? Em như thế này mà nói là tốt sao? Tốt là hằng ngày ủ rũ, vô hồn, buồn bã, sầu não như em bây giờ sao?

- Thà đau một lần rồi thôi, mọi chuyện sẽ cớm trở về vị trí cũ của nó thôi.

- Em chắc là sớm chứ?

- …

- Anh buông tay là để hằng ngày được thấy nụ cười của em, được nhìn em hạnh phúc chứ không phải như em bây giờ.

- Nhưng em biết làm gì hơn thế chứ? Em không muốn mình biết mà vẫn dấn thân vào yêu để rồi mất tất cả.

- Nhưng ít ra em đã sống với chính tình cảm, chính con người em chứ không phải nhút nhát eút lui với tình cảm của mình. Em hãy sống hết mình, hết sức lực từ nhựa sống em đang có để không phải hối tiếc! Và anh biết loại nhựa duy nhất khiến em sống được chỉ có Gia Bảo mà thôi.

- Nhưng em…

- Nghe lời anh hãy đối mặt với tình cảm của mình đi em! Hoàn cảnh của Tuấn khác của em khác, không thể so sánh được. Anh tin nếu không vì tình yêu thì chắc chắn nó cũng sẽ ra đi thôi, và anh cũng tin rằng sẽ có một ngày nó quay lại.

- Nghe lời anh lần này đi em! _ Quốc nắm tay cô khuyên bảo.

- Em…

- Em làm được mà!

- Có thể sao?

- Uhm! Anh tin ở em!

- …

- Sẽ không có nhiều thời gian để em do dự đâu, cố lên!

- … _ cô nhìn vào ánh mắt Quốc đang chân thành nói với mình. – Em biết mình phải làm gì rồi.

- Thật chứ? _ Quốc nở nụ cười.

Gật

- Có thế chứ em gái ngoan._ ngồi trên xe, Quốc với tay mở cửa xe cho cô. – Hãy đến đó liền đi!

- Uhm! – cô gật đầu và xuống xe. – Cảm ơn anh! _ nói xong cô mới chạy đi.

Chưa bào giờ cô thấy thoải mái và ngọn lửa trong mình cháy lớn như vậy, mỉm cười với chính bản thân mình, cố hết sức để đến đó.



- Mày làm tốt lắm Quốc! _ Quốc tự an ủi bản thân. – Nhưng sao tim mày còn đau vậy? Đã nói mày làm vậy là đúng mà.

=:=:=:=



Không biết có phải ông trời muốn thử lòng quyết tâm lẫn sự kiên nhẫn của cô chăng? Vừa chạy được một đoạn dép cô bi đứt dây, cô đành phải bỏ lại đôi dép để tiếp tục chạy…

- Nhất định… hộc hộc… nhất định phải ực… đến được đó! Cố lên Trần Na Na!!!



- Xin lỗi cô! Cậu chủ đã ra ngoài rồi ạ.

- Cậu ấy đi lâu chưa? Chừng nào về? chị có thể liên lạc với cậu ấy giúp em được không?

- Tôi không biết nữa, cô có thể gọi điện cho cậu ấy thử xem.

- Vâng! Cảm ơn chị!

Cô đến bấm chuông cửa nhà cậu nhưng thật ông trời đang thử thách cô chăng? Cậu đã ra ngoài và không có ở nhà.

Còn lại hy vọng mong manh từ chiếc điện thoại kia thôi… nhưng… lúc nãy cô chạy vội nên không mang theo điện thoại, tất cả đều trong cặp của cô.

Cô bất lực ngồi thụp xuống đất

- Chả lẽ chỉ đến đây thôi sao? Có lẽ tớ đã sai, sai rồi Bảo ơi! Hức… _ cổ họng cô nghẹn đắng, hai hàng nước mắt mặn chát lăn dài từ khóe mắt xuống.



Cô ngồi đợi cậu từ sáng tới chiều muộn mãi vẫn chưa thấy cậu đành bỏ cuộc

- Có lẽ chỉ đến đây thôi.

Nhìn lại căn biệt thự ngập trong ánh điện một lần nữa rồi quay gót…

Cà nhắt với đôi bàn chân phỏng rát đến chảy máu vì đã quá mòn, hôm qua cô đã đi nhiều lắm rồi đến hôm nay lại hành hạ nó chân trần chạy bộ trên đường nhựa nóng bỏng kia sao chịu nổi chứ. Chỉ mong cô sẽ đủ sức để về đến nhà an toàn.



“Kitssssss”

Bỗng một chiếc xe hơi dừng lại cạnh cô… một bàn tay rắn chắc kéo cô lên xe và chiếc xe nhanh chóng lăn bánh mà không để lại vết tích gì ngoài lớp bụi mịt mù từ phía sau…