- Hây ỳa, coi bộ không phải ku Phát nhớ mà là chú mày nhớ nó quá đó. _ Kiên.
- Không mà, rõ ràng là… đó, bọn mày nghe không?
- Không! _ tất cả đồng thanh.
- Nguyễn Chí Tâm Phát! _ lần này thì tiếng gọi ấy đã rõ mồn một sau lưng chúng nó.
Tất cả đứng hình cài giây rồi mới từ từ quay lại phía sau… Cả cô cũng không là người loại trừ bị thu hút bởi tiếng gọi ấy.
- Y ma._ một đứa rùng mình.
“Cốc”
- Ma mị gì ở đây hở? _ một đứa khác gõ lên trán đứa vừa nói.
- Chứ tao nhớ nhỏ Vy bay bay rồi mà.
- “Bay bay”?
- Chậc, đi du học í.
- Ờ, sao nó lại về đây? Mà… nhìn mặt nó đang hằm hằm thế kia, có lẽ nào…
Tất cả liền im bặt, nín thở khi Vy bước đến gần bọn nó. Tất cả dần dạt sang hai bên và cuối cùng là để một mình Phát đứng nguyên vẹn nơi ấy.
Vy đứng trước mặt Phát và nhìn chằm chằm.
- Về đây làm gì?
- Gặp ông.
- Làm gì?
- … _ Vy bặm môi, trừng mắt khi Phát hỏi mình với giọng điệu ấy.
- Đáng lí… _ Phát ngập ngừng. – Phải để tui qua bển đón bà chứ. _ chưa nói dứt câu thì Phát đã ôm lấy Vy nhấc bổng lên xoay vòng vòng.
- Hiu huýt… Woooo…. Đốp đốp đốp… @#$%^… _ tất cả bọn nó hết huýt sáo rồi lại reo hò, vỗ tay cho hai đứa.
Đứng một bên, cô cũng chứng kiến được cảnh của Phát và Vy. Cô thầm chúc mừng và vui cho hai đứa, bỗng thấy có một chút chạnh lòng nho nhỏ đang len lỏi trong cô. Hít vào… thở ra… cô lấy lại tự tin và mỉm cười bước đi.
Từ ô cửa sổ ngó ra, tuy hơi xa nhưng cậu cũng chứng kiến được tất cả mọi chuyện của hai đứa ấy, và cũng thấy cả con người đang đi tới kia nữa.
……
“Kẹt” _ Chiếc kêu nhẹ khi có người ngồi xuống.
Cô ngồi xuống cạnh cậu, vẫn là chỗ của năm trước.
- Chào! _ cô cười với ánh mắt châm biếm nhìn cậu.
Cậu không có phản ứng hay đúng hơn là đang coi người cạnh mình như vô hình. Trên tai đeo earphone nhưng không biết có đang nghe nhạc hay không!?
Cô nhướn mày, gật gù trước thái độ của cậu.
- Tôi tưởng hôm nay cậu không dám đến trường cơ chứ!? _ đau lắm, nhưng cô phải buộc lòng mình để nói ra những câu như dao cạo ấy.
- … _ cậu vẫn không trả lời, mắt nhắm, ngả lưng tựa đầu vào bức tường sau lưng.
Không đâu, không phải cậu không quan tâm đâu. Nếu để ý kĩ sẽ thấy ngay đôi chân mày đang nhúc nhích cố giữ bình tĩnh, nuốt nỗi đau ngược trở vào. Earphone không hề phát nhạc, thế nên từng câu chữ, từng hơi thở của cô, cậu đều nghe thấy rõ. Từ ngày hôm đó, trái tim cậu chưa lúc nào thôi nguôi ngoai khỏi nỗi đau ấy. Bây giờ cô xuất hiện, còn thêm những câu như cào xé những vết thương kia vẫn đang rỉ máu nơi cậu.
…
Bọn nó “hành quân” vào lớp, vừa vào đến cửa đã thấy ngay hai “hiện tượng” cuối lớp. Cả hai người đều trong một tư thế, ngả lưng ra sau tường, trên tai đeo earphone, khoanh tay trước ngực. Bọn nó không dám gây tiếng động mạnh hay nói to, vì sợ sẽ làm kích động hai người.
- Nóng quá đê. _ Hoàng Lâm bỗng nói to như cố tình để hai người nghe thấy, lấy tay cầm cổ áo mình nhấc lên nhấc xuống để tạo gió cho mình.
Hoàng Lâm tìm đến chỗ của mình và ngồi xuống, tiếp theo là Kì Lâm, và tất cả bọn nó.
- “VỢ”??? _ tất cả bọn nó đều há hốc, tròn mắt nhìn ngạc nhiên.
- Hề hề _ Quang gãi đầu.
- Hức… hức… chồng mập bắt con nhện cho vợ điệu đi! Hức… _ bé điệu nói giọng chảy nước, nhõng nhẽo.
- Nhện, nhện đâu? Nó ở đâu? Vợ điệu chỉ để chồng còn đập nó nào.
- Huhu… ki… kia… kia kìa… _ bé điệu nhảy tưng tưng, chỉ về phía cuối góc lớp.
Chú nhện ấy đang lổm ngổm trên bàn cô…
- Gia Bảo! Nhện chỗ Na Na kìa. _ Quang nói.
Cậu như chiếc máy liền đứng phắt dậy, dang tay ra, che cho cô.
Là một chú nhện lớn.
Cậu lấy quyển vở, giơ lên cao và hạ xuống… nhưng quyển vở sắp va chạm với mặt bàn thì cổ tay cậu đã cứng đờ bởi đang bị một bàn tay khác ghìm chặt cổ tay mình.
Khi tay cậu đã dừng lại, cô thả tay mình ra và dùng một ngón tay của mình, đẩy tay cậu đang cầm quyển vở sang một bên.
Cô nhoài người ra phía trước một chút để gần hơn với chú nhện. Nhìn “âu yếm” chú nhện một lượt, cô thổi một hơi nhẹ vào nhện, khiến những sợi lông trên mình nó rung rinh rung rinh.
Tất cả đều nuốt khan…
Cô thổi lông nhện rung rinh, còn bọn nó thì lạnh ót, tóc gáy dựng hết cả lên.
Thế này nghĩa là thế nào??? Hẳn rằng trong đầu mỗi đứa đang tự đặt ra câu hỏi cho mình.
- Đừng sát sinh! Nó cũng là một sinh mạng mà. _ cô vừa nói vừa dùng ngón tay đẩy cho nhện kia đi.
Nhện đi hẳn, cô lại trở về trạng thái cũ…
Có ai biết được, cô đã run rẩy lúc nhìn thấy con nhện đó đến thế nào!? Nhưng lúc cậu đứng phắt dậy để bảo vệ cho cô, cô đã quyết tâm và lấy can đảm để làm việc mình vừa làm. Thực tâm, cô vui lắm, cậu vẫn còn nhớ cô sợ nhện, vẫn còn bảo vệ cô. Có ai biết rằng, người cô đa run lên bần bật nhưng phải dùng hết can đảm và quyết tâm, cô mới xử lí được nhện ấy. Cô muốn cho tất cả thấy một Na Na hoàn toàn khác.
Bọn nó đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, có đứa còn tự hỏi “đây có phải bé Na-bạn của bọn nó hay không???”. Thế có nghĩa là vai diễn của cô đã khớp, khả năng của cô quả không tồi chút nào.
Cậu ngậm ngùi ngồi lại vị trí của mình. Bản thân cậu vẫn chưa thể tin được giữa hai người đã… Rõ ràng chỉ cách đây 3 ngày, 3 ngày thôi, hai người vẫn là của nhau mà! Còn hôm nay? Không biết phải gọi là gì nữa!?
Ooo…………ooO
“Tùng tùng tùng”
Cuối cùng tiếng trống mong đợi cũng lên tiếng.
Tất cả bọn nó đều ào ra mà chỉ với mỗi cái cửa duy nhất nên đều bị kẹt cứng lại. Đứa này mắng đứa kia, đứa kia chèn đứa nọ, ổn ào không tưởng nổi…
- KIÊN!!! _ bỗng một đứa la lớn. – Mu… mui… mui…mũi mũi… mau… máu máu… mui…” _ nghe đứa đó vừa lắp bắp vừa chỉ chỏ, bọn nó liền cố nhoài ra trước nhìn Kiên. Quả thật là có một dòng suối đo đỏ nho nhỏ từ mũi Kiên đang chảy xuống.
- Cậu đang chảy máu mũi kìa Kiên. _ Kì Lâm nói.
- … _ Kiên không phản ứng, chắc không nghe thấy.
- Nè. _ Quỳnh đưa tay huơ huơ trước mặt Kiên để mong lấy lại hồn phách cho cậu lớp trưởng.
- … _ vẫn không phản ứng.
Đang bó tay với lớp trưởng thì Phát Xêkô bên cạnh thúc vào tay Quỳnh.
- Hửm? _ Quỳnh trả lời.
Kì Lâm hất mặt về ngay phía trước bọn nó.
Quỳnh nhìn theo… Ực…
Sexy lady! Một cô gái gợi cảm, cuốn hút đang đứng trước cửa lớp chúng nó. Mái tóc màu vàng xoăn nọn, da trắng, khuôn mặt ưa nhìn nhưng đôi mắt lại sâu hun hút. Đứng trên khoanh tay đôi giày cao gót, co một chân dựa vào tường phía sau lưng.
Đúng lúc ấy, cô cũng vừa lách ra khỏi cánh cửa đang kẹt. Cô nhìn Gia Linh rồi hơi ngoái ra phía sau xem phản ứng của bọn nó. Không nói lời nào, cô đút tay vào túi quần đi trước, và tiếp theo là Gia Linh…
- Bé Na giao du với nhỏ đó từ khi nào vậy? _ Quỳnh gay gắt nhìn Gia Linh.
- Có lẽ là trong nghỉ hè. _ Phát Xêkô.
- Mà tui thấy, sau cái nghỉ hè này nó cứ kì kì sao đâu á. _ Quang.
- Uhm, mà còn cả Gia Bảo nhà mình nữa. _ bé điệu.
- Cả hai đứa nó cứ như người từ cõi ba chấm trở về á. _ Hiền rùng mình.
- @#$%^%^… _ bọn nó cứ đứng nhìn cô từ phía sau cho tới lúc cô khuất hẳn sau những tán cây và bức tường cao ngất kia.
……ooO
- Tìm tôi có việc gì? _ cô lạnh giọng.
- … Tôi rảnh được không? _ Gia Linh nhún vai.
- Nhưng tôi thì không.
- Đừng vội từ chối. Sẽ có lúc cậu cũng như tôi thôi.
- Hứ.
- Không sao, cậu và tôi còn phải gặp và làm việc với nhau dài dài nữa mà, hôm nay không thích nói chuyện thế thôi để khi khác vậy. _ Gia Linh nói rồi bỏ đi.
*“Gặp… làm việc”???* _ cô nhớ lại câu Gia Linh vừa nói.
- Ý cậu là sao? _ cô hỏi vội.
- Thì là thế đó.
- …Tôi không hiểu.
- Her, tôi không nghĩ một người như anh Tuấn lại có cô em ngốc nghếch, khờ khạo thế này đó. Thật tội nghiệp. _ Gia Linh ngạo mạn.
- Thông minh hay không là việc của tôi, cậu đừng kéo anh tôi vào mà nói. Mà khoan, cậu quen anh tôi sao?
- Her. _ Gia Linh nhếch mép, cười khảy một cái rồi ngoảnh mặt đi.
- Câu không được đi! _ cô chặn Gia Linh lại.
- …
- Cậu phải nói rõ ràng, nếu không thì đừng hòng đi đâu.
- Tôi nghĩ cậu nên đi xét nghiệm lại ADN xem có phải cùng huyết với anh Tuấn hay không là vừa rồi đó.
- Gì???
- Sao cậu cứ thích hỏi lại trong khi đã nghe rất rõ những gì người khác nói thế nhỉ!? Ở cậu luôn có những thứ trái ngược hoàn toàn với anh Tuấn, cậu nên học anh mình nhiều hơn đó. Tôi đang nghi ngờ về khả năng của cậu. Hy vọng lần sau người tôi gặp không phải là cậu của bây giờ.
Gia Linh buông mấy câu nói rồi bước đi trong khi cổ họng cô thì cứng đờ. Gia Linh bỗng nói những câu như thế nghe có vẻ rất vô duyên, nhưng chỉ có cô mới cảm nhận hết được những gì Gia Linh đang muốn nói.
*“Sẽ có người giúp em biến đổi”* _ cô nhớ lại lời nói của anh Tuấn khi sáng. * Không lẽ… là con người này hả anh???*
Cô đứng ngây ra đó suy nghĩ gì mông lung mà cả khi Gia Linh đã rời khỏi đó rất lâu cô vẫn đứng.
- Về thôi em! _ một giọng nam.
Thì ra là Quốc, anh đã đứng đó với cô từ đầu đến giờ.
- Đã trễ lắm rồi, để anh đưa em về. _ Quốc nói rồi đặt tay lên vai cô.
Cô nhìn sang anh… rồi không nói gì, cô xoay người lại. Theo như lời Quốc nói thì… cô đi về.
___o0o___
Một đêm lạnh, tâm trạng cũng lạnh…
Bar,
Trong bar với các thành phần phức tạp, nhốn nháo này, thật khó để tìm ra người muốn tìm trong tíc tắc.
Nhưng anh thì không, Thiên Tuấn luôn nổi bật dù được đặt ở đâu chăng nữa. Không phải vì ngoại hình, không phải vì những gì anh đang mang trên người khiến ai bắt mắt, không phải thứ nào khác. Anh luôn có một sức hút kì lạ, bí ẩn đối với tất cả mọi đối tượng. Họ luôn đặt ra những câu hỏi trong đầu khi gặp anh, họ luôn tò mò về con người này. Dù những người quen anh đã rất lâu, nhưng vẫn có rất nhiều điều họ chưa thể tìm câu trả lời cho mình.
*Tại sao tôi lại gặp cậu ở đây, vào giờ này?* _ có phải hắn đang hối hận? Hay vì chính hắn cũng không biết phải làm gì khi từ lúc gặp anh, làm bạn với anh, hắn đã dao động chút gì đó khiến hắn dần thay đổi.
…….ooO
Ngồi xuống cạnh Thiên Tuấn, hắn ra hiệu cho một bartender và chỉ vài giây sau, một ly rượu mạnh được đặt ngay trước mặt hắn.
- Tôi cứ nghĩ cậu sẽ không tới cơ đó.
- …
- Vẫn khỏe chứ?
- Uhm!
- Cậu không hỏi lại tôi sao?
- … Nhìn biết rồi.
Nói chuyện nhưng cả hai không hề nhìn nhau, chỉ đưa ly rượu cay xè lên miệng uống.
- Cậu đã nhìn tôi đâu mà biết!?
- Đó là việc của tôi.
- …
- Gọi tôi có chuyện gì?
- Nhớ được không?
- Nhảm.
- Cậu chuẩn bị gì cho lần về MK này chưa?
- Bình thường thôi.
- Cậu đã suy nghĩ kĩ về việc tôi nói chưa?
- Rồi sao?
- Tôi muốn nghe câu trả lời.
- … ực. _ hắn đưa ly rượu đầy lên môi và uống cạn.
Thiên Tuấn cũng uống cạn.
- Cậu nghĩ mình lấy gì để đảm bảo về những gì cậu nói?
- Không gì cả.
- Tôi chỉ thích điều gì chắc chắn.
- Tôi hiểu rồi.
- Tôi có một lời khuyên.
- …
- Đừng liều mạng và làm việc thiếu khinh xuất nếu không muốn có ngày tôi chĩa súng vào đầu cậu.
- Biết đâu được.
- …
- Cậu quyết định vẫn về với lão ta!?
- …
- … Sau này nếu có khi nào muốn thay đổi quyết định thì hãy tìm đến tôi bất cứ lúc nào! Hôm nay… uống cái đã. _ Thiên Tuấn nói rồi đưa ly ra chờ hắn cụng ly với mình.
Nhà nội,
- Bé Na! _ Trâm Anh đang ngồi ở sô pha, thấy cô liền bật dậy.
- …
- Sao em về muộn thế? Em có việc bận à?
- Vâng!
- Chị đợi em mãi.
- Có chuyện gì không chị?
- Ummm… lên phòng chị đi. _ Trâm Anh nói rồi dẫn trước.
Nhìn Trâm Anh lên được vài bậc thang cô mới lên theo.
………ooo
“Cạch” _ Trâm Anh khóa trái cửa lại cẩn thận.
Kéo ghế ngồi trước mặt cô, Trâm Anh có vẻ nghiêm túc.
- Em ngồi đi! _ Trâm Anh hất nhẹ mặt về phía chiếc giường đang cạnh cô.
Cô nhìn nó rồi cũng làm theo lời chị.
- Chị thật không hiểu nổi em nữa Na à. _ chị chau mày.
- …
- Tại sao em lại làm vậy?
- Chuyện gì? _ cô thản nhiên.
- Chị biết em đang nghĩ gì.
- Chị không biết được đâu.
- … Hơizzz, anh Tuấn đã nói chị nghe hết rồi.
Nghe Trâm Anh nói chị biết rồi cô hơi giật mình, cô cứ nghĩ Thiên Tuấn sẽ không bao giờ nói cho chị biết chuyện này.
- Bây giờ thì em nói chị biết được rồi chứ!?
- Em cũng chỉ vì nghĩ cho cậu ấy thôi.
- Nhưng không nhất thiết phải tệ với Gia Bảo như thế chứ Na!?
- Chỉ có cách xa cậu ấy thì cả em và cậu ấy mới sống tốt được thôi chị ạ.
- Dẫu vậy nhưng em có cần đối xử quá tàn nhẫn với cậu ấy như thế không?
- Chị nghĩ rằng nếu em nói suông hai chữ “chia tay” thì cậu ấy có chịu bỏ cuộc không?… Không đời nào.
- Em đã lợi dụng điểm đó để làm Gia Bảo xa em… là xúc phạm lòng tự trọng của cậu ấy. _ Trâm Anh tiếp lời.
- …
- Em có chắc rằng mình làm thế, em sẽ ổn không?
- … Em không biết.
- … Em định từ giờ sẽ thế nào?
- Thế nào là thế nào ạ?
- Công việc, học tập, và…
- …Tới đâu hay tới đó.
- Em đã quyết định, chị sẽ không can thiệp vào. Nhưng có điều, đừng lãng quên và hoài phí thời áo trắng này Na nhé! Nó đẹp và tinh khôi lắm. Luẩn quẩn trong vòng tròn này chị không chắc kết quả sẽ là gì đâu em à.
- …
- À, chừng nào em đi học chính thức?
- Tuần sau.
- …Ummm… Gia Bảo… vẫn đi học chứ!?
- Vâng.
- Em thấy cậu ấy sao?
- Em không biết.
- Em có nói chuyện với cậu ấy không?
- Cũng có.
- Mà chị nghĩ, những câu nói của em chắc cũng chả nhẹ nhàng gì đâu nhỉ!?
- Vâng.
- Đả kích cũng có mức thôi em nhé! Mạnh quá sẽ phản tác dụng đó.
- Em biết.
- Uhm, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi, cố lên em!
- …
- Bây giờ xuống ăn cơm đã, chắc nội với anh Tuấn đợi cũng lâu rồi đó em.
- …
___o0o___
Một chiều vắng, nắng chỉ còn lại vài sợi le lói qua những tán cây rậm rạp.
Cô men theo con đường nhỏ đến một khu đất trống-nơi có đầy cánh bồ công anh bay theo gió… Cả một cánh đồng hoa dại, một hồ nước lớn mà cô hay ném mấy viên đá như ném nỗi tâm trạng mình đi.
……….
“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau
Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)
Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me
Cầm cây đàn trên tay anh đấy
Anh đàn lên tình ca mới viết
Tặng em tình yêu nhỏ bé là.. là là la la
Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau…”
Chuông điện thoại đã hết một cuộc gọi mà cô không bắt máy.
…“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong…”
Đã là lần thứ mấy rồi mà cô vẫn không bắt máy, nhưng điện thoại vẫn rung, chuông vẫn đổ liên hồi trước con người đang vô cảm với nó.
Dường như cô đang cố tình thì phải. Không muốn nghe điện thoại thì có thể để chế độ im lặng hay tắt máy mà, tại sao cứ để chuông reo thế cho phiền!?
Phải chăng là cô muốn nghe bài hát này???
*Không biết cậu còn cài bài này làm nhạc chuông không? Còn thích nó không?…*) _ những suy nghĩ ấy cứ liên tục ngự trị lấy tâm trí cô.
“Cạp cạp” _ điện thoại cô có tin nhắn.
… Là của Kì Lâm gửi.
“Con quạ, mày làm gì mà không bắt máy hả? Hay sợ tao rồi? Nếu sợ thì ra đây nói rõ tao biết có chuyện gì đang xảy ra NHANH LÊN!!!”
Cô bật cười trước dòng tin nhắn của Kì Lâm.
Biết chắc một điều là cô sẽ không dễ dàng ngoan ngoãn nên Kì Lâm còn để lại một dòng cuối.
“Dù Na đang ngồi đâu đó thì vai tui cũng sẵn sàng đây nè, dựa đi!!!”
………
Cô lấy sợi dây chuyền mình đang đeo từ trong cổ áo và tháo nó ra, cầm trên tay. Có một chiếc nhẫn nhỏ… Phải rồi, chính là nhẫn của cậu.
Lần trước âm thanh đó phát ra là do “chiếc nhẫn” bật lon bia kia chứ không phải cái này. Nhân lúc cậu không để ý cô đã tráo nó và chỉ có bật lon bia bay đi thôi.
Từ hôm đó, cô không chưa bao giờ để nó rời khỏi mình. Xâu nó vào sợi dây chuyền và đeo nó trên cổ là cách cô gìn giữ thứ duy nhất mà cô cho rằng, đó là sợi dây cuối cùng có thể liên kết hai người.
Nắm chặt trong tay, ôm nó vào lòng, cô nghẹn lòng mình… nhịp thở như không còn nữa.
___o0o___
Tu viện Maria…
- Chuyện gì mà… hộc hộc… kêu Lâm gấp dữ vậy? _ Hoàng Lâm thở không ra hơi.
- Có đi với tớ đến đây không? _ Kì Lâm hỏi.
- Đi đâu?
- … _ Kì Lâm trừng mắt.
- Ờ ờ đi đi.
- Tốt.
Kì Lâm nói rồi xách cặp đeo lên vai…
___o0o___
Biệt thự Hoàng Gia…
“Kính koonggg… kính koong kính koongggg…”
- Từ từ thôi Kì Lâm, hư chuông cửa nhà Gia Bảo giờ. _ Hoàng Lâm xót thay cho chuông cửa đang bị Kì Lâm “tra tấn”.
- Mặc kệ cậu ta.
- Mặc kệ thì cậu đâu có đến đây…
- Nói gì đấy? _ Hoàng Lâm đang càm ràm thì Kì Lâm bắt thóp.
- Ơ không, không gì, hìhì.
“Cạch… ken két…” _ tiếng cổng sắt mở.
Một người giúp việc đã đứng sẵn đợi từ phía trong.
- Mời hai vị theo tôi! _ chị giúp việc.
…
- Thưa cậu, khách cậu đã tới. _ chị giúp việc nói rồi cúi nhẹ chào và vào trong nhà.
- Hai người ngồi đi! _ cậu mời. – Đứng mãi thế không mỏi chân à?
- Cậu với Na Na đang xảy ra chuyện gì dấu bọn tôi? _ Kì Lâm mất kiên nhẫn.
- Ngồi xuống đây đã. _ Hoàng Lâm đỡ lời, kéo Kì Lâm ngồi xuống ghế.
- … _ cậu không trả lời.
- Hai người đúng là kì cục, kì cục hết mức kì cục. Hừm… _ Kì Lâm tức giận.
- Giữa hai người có chuyện gì vậy Gia Bảo? _ Hoàng Lâm hỏi.
- Game. _ cậu trả lời cụt ngủn.
Song Lâm nhìn nhau không hiểu gì.
- Cậu nói “game” nghĩa là sao? _ Kì Lâm hỏi lại.
- Muốn biết rõ hơn chi tiết xin liên lạc với người bạn quý hóa của cậu! _ cậu cắn răng để nói ra câu nói.
………..
Hôm nay đến đây gặp cậu coi như công cốc. Song Lâm không tìm được câu trả lời mà hai người muốn nghe, ngược lại còn rối hơn nữa.
___o0o___
- Hoàng Lâm! _ Kì Lâm gọi.
- Uhm!
- “Game”, cậu nghĩ sao?
- … Ưmmm… A.
- Gì vậy? Cậu nghĩ ra gì à?
- “Game”, trò chơi. Không lẽ… giữa hai người là…
- Trò chơi!? _ Kì Lâm tiếp lời Hoàng Lâm.
- …
- Không, không thể. Rõ ràng hai người là người thật, việc thật, tình thật mà. _ Kì Lâm khẳng định.
- Cậu có nghĩ rằng, trong chuyện này còn có uẩn khúc gì không? _ Hoàng Lâm vuốt cằm suy nghĩ.
- … Uhm! Tớ cũng nghĩ thế. _ Kì Lâm đồng tình. – Mà nè, nãy cậu có thấy thiếu thiếu gì không?
- “Thiếu”? Thiếu gì?
- Nhỏ Yuu đó.
- Uhm, sao?
- Sao hôm nay tớ thấy nó khác lắm nha, lúc vào nhà Gia Bảo, tớ thấy nó tươi tắn lắm, nó còn cười với tui nữa chứ.
- Sao đâu, tớ thấy bình thường mà.
- Rõ ràng là có chút khác lạ. Ê, có khi nào cô ta giả ngây không?
- … Không phải chứ. Tớ nghĩ không đời nào một cô gái thông minh, xinh đẹp lại muốn mình thành một người ngây ngây dại dại đâu.
- Gì? Cậu nói ai đẹp?
- À à không, hề, đó là ý kiến khách quan nhìn vào mà đánh giá thôi. Chứ… với tớ, cậu là nhứt! Hihi, Kì Lâm là nhứt!
- Không được, phải làm rõ chuyện này mới được.
- Bằng cách nào?
- Thì… thì suy nghĩ chứ sao.
- Mà bực mình nha, nhỏ Na Na đi đâu mà biệt tích luôn, nhà không có, trường không, hỏi ai cũng không biết. Định quy ẩn luôn hay sao vậy. Hừm… _ Kì Lâm khoanh tay trước ngực, khói muốn bốc lên trên đầu.