Đồ Mi Không Tranh Xuân

Chương 18: Bệnh dịch



Cầm mồi lửa trong tay, nhất thời ta không biết có nên châm đèn lại hay không. Nếu châm lên, ngộ ngỡ người ngoài phòng nhìn thấy có bóng người thì không tốt lắm. Nhưng nếu không châm đèn thì cứ có cảm giác đang mưu đồ bí mật làm việc gì đó xấu xa vậy.

Do dự một chốc, cuối cùng ta vẫn vứt mồi lửa đi, ngoài cửa sổ trăng sáng chiếu rọi, nương theo ánh trăng, ta mở miệng: “Vương gia lại không tìm được đường sao? Phòng của Ngũ gia ở bên trong kia cơ, đây là phòng của nô tỳ…”

“Chẳng phải đã nói ta biết đường đến phòng của ngươi rồi à?” Hồ Nguyên Ly có hơi bực bội ngắt lời, nhấc chân đi tới ngồi xuống chiếc ghế đẩu.

“Kẻ mù đường” nổi danh khắp hoàng thành giờ lại nói mình nhớ đường rất rõ? Trong một thoáng, ta có cảm giác như hắn vào phòng ta để thực hiện ý đồ khuất tất.

Có điều nhìn nét mặt không kiên nhẫn của hắn, người ngợm cũng không sứt mẻ chỗ nào, tạm thời ta quyết định gạt mớ rối rắm sang một bên, lên tiếng bảo: “Hồi sáng Ngũ gia có phái người đi mời vương gia, giờ vương gia đã tới rồi, không thì để nô tỳ dẫn ngài đến phòng Ngũ gia nhé?”

“Hóa ra không phải ngươi tìm ta.” Hồ Nguyên Ly liếc mắt nhìn ta, vỗ vỗ vạt áo, đứng dậy nói: “Thế ta đi đây.”

“Vương gia đến rồi thì hay cứ sang chỗ Ngũ gia một chuyến.” Ta vội vàng kêu lên.

Dù sao ban sáng lần đầu tiên thấy Cao Yển nổi cơn thịnh nộ khủng khiếp như vậy, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.

Hồ Nguyên Ly đứng ở cửa sổ nghe thế thì hừ lạnh, miệng lẩm bẩm làu bàu: “Huynh ấy tìm ta thì làm được gì? Còn không phải tại đích nữ nhà phủ thái úy kia ư?”

Ngô Vân Thiều?

Sao lại dính dáng tới nàng nữa?

Thấy ta trố mắt ngạc nhiên, Hồ Nguyên Ly hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Muốn biết không? Vậy để ta nói ngươi biết…”

Dứt lời, hắn thu bàn chân đã giẫm lên bệ cửa sổ về, xoay gót ngồi lại xuống ghế.

…Thực ra ta cũng không muốn biết lắm.

“Do lão Ngũ bị ngốc thôi, nhảy vào cái bẫy của người ta rồi giờ còn trách ngược ta, còn lâu ta mới tới chỗ huynh ấy nghe càm ràm.” Hồ Nguyên Ly cầm lấy chén trà trên bàn, cau mày sai ta rót nước.

Vừa nghe việc này có âm mưu ngấm ngầm, tinh thần của ta bỗng chốc tăng vọt, dù gì lúc này điều ta quan tâm nhất chính là những bí mật.

Ta nhanh tay lẹ chân rót nước cho hắn, thấy thái độ thức thời của ta, sắc mắt Hồ Nguyên Ly cũng hơi hòa hoãn, dưới ánh mắt hăng hái đầy thiết tha của ta, hắn nói tiếp: “Ngươi có nhớ hôm ở bãi săn hoàng gia, lúc ta đến tìm ngươi, giữa chừng có người tới gọi ta không?”

Lòng ta co thắt, bất giác nhớ lại khuôn mặt nhỏ nhắn trong trí nhớ ấy, lúc đó ba người chúng ta ở chung một chỗ, sau đúng là có tên nô tài không biết từ đâu tới gọi Hồ Nguyên Ly đi, đó cũng là lần cuối cùng ta được nói chuyện với Cao Thừa An.

Dường như Hồ Nguyên Ly nhìn ra được ưu tư của ta, chẳng cho ta thời gian nghĩ ngợi, hắn tiếp lời: “Lúc đấy hình như có người cố tình dẫn ta tới khu vực săn bắn, đi nửa đường thì gặp lão Ngũ nên ta kéo huynh ấy theo luôn, rồi thế là vô tình thấy được nữ tử kia bị tập kích trong rừng. Ta không quen cô ta, đang định bỏ đi thì lão Ngũ không thèm nghe lời khuyên của ta, khăng khăng chạy đi cứu người, kết quả còn làm mình bị thương.”

Hóa ra đây là cả quá trình anh hùng cứu mỹ nhân hôm đó. Nhìn dáng vẻ hồn nhiên chẳng buồn để tâm của Hồ Nguyên Ly, ta khó tin chớp chớp mắt liên tục.

Lời nói của hắn nghe như hả dạ lắm: “Có kẻ muốn bẫy ta, ai ngờ bị ta nhìn thấu, mà lão Ngũ lại mắc câu bị người ta bám hoài không tha, giờ còn muốn tìm ta giận cá chém thớt á? Nằm mơ đi, đừng hòng lôi tiểu gia qua đó nghe huynh ấy sỉ vả.”

“Nếu vương gia hiểu lầm thì sao?” Ta không nhịn được hỏi, “Mới nãy chẳng phải vương gia cũng bảo ‘hình như’ có người cố ý dụ ngài hay sao? Lỡ đó thật sự là tai nạn ngoài ý muốn, tiểu thư Ngô gia thật sự sơ ý để mình rơi vào hiểm cảnh, thế thì vương gia cũng sẽ bỏ mặc tránh đi chỗ khác luôn à?”

Hồ Nguyên Ly nhìn ta từ trên xuống dưới một lúc lâu, ngửa đầu uống cạn chén trà trên tay, nói: “Liên quan gì tới ta, là tại cô ta cứ thích chạy lung tung đấy thôi.”

Thấy hắn dửng dưng như không, cảm xúc trong ta hỗn độn rối ren, đứng trước tai nạn mà chính ta còn không biết có phải “tai nạn” thật không, Cao Yển luôn lạnh lùng ít nói lựa chọn cứu người, mà Hồ Nguyên Ly phong lưu đa tình lại chọn khoanh tay đứng nhìn. Thế giới này đảo lộn hết rồi chăng, một con người đến cùng là có bao nhiêu bộ mặt?

Đương lúc ngẩn ngơ, Hồ Nguyên Ly đột nhiên đứng dậy đi tới gần ta. Ta vô thức lùi về phía sau, tay hắn cực nhanh siết lấy vai ta, tay kia lập tức giơ lên, tư thế này nhìn sao cứ giống như sắp đánh người vậy? Ta sợ hãi rụt cứng cổ, theo bản năng nhắm tịt hai mắt, chỉ cảm thấy da đầu mình căng lên, tiếp theo đó Hồ Nguyên Ly buông ta ra rồi lui lại.

Hắn đứng thẳng đón lấy ánh trăng ngoài cửa sổ, giọng điệu chẳng phân biệt được vui hay giận: “Cây trâm này không phải đồ quý giá gì, đến lần sau gặp mà ta không thấy đầu ngươi gài trâm đó, cứ liệu đấy.”

Nói xong, bóng dáng hắn nhoáng lên, nháy mắt đã đi tới chỗ cửa sổ, để lại một câu duy nhất: “Con người của ta thích xen vào chuyện của người khác lắm, nhất là…”

Nửa câu sau chưa kịp nghe rõ thì hắn đã biến mất tăm, có thể vốn dĩ hắn không muốn nói cho ta nghe.

Ta đưa tay tháo món đồ Hồ Nguyên Ly vừa gài lên đầu xuống, mượn vầng sáng của trăng, ta thấy đó là một cây trâm làm bằng đồng, cực kỳ giống cây ta từng đánh rơi xuống ao, chẳng qua là tinh xảo hơn một chút. Hoa văn trên chiếc trâm này hình như là… hoa đồ mi.

Đầu ngón tay lướt qua cây trâm, suýt nữa thì bị cạnh sắc cứa đứt. Tối nay cách Hồ Nguyên Ly đối xử với ta có hơi lạ thường, khoảng thời gian này lòng ta cứ bồn chồn thấp thỏm nên cũng không biết đây là tốt hay xấu. Ta lôi cây trâm bạch ngọc cất giữ cẩn thận trong tủ ra, quay về giường nằm rồi đờ người nhìn hai chiếc trâm gài tóc. Một cây là trâm bạch ngọc, một cây là trâm đồng, đều do Hồ Nguyên Ly đưa. Nghe nói đồ hắn tặng cho mấy cô nương hoa lâu nhiều không đếm xuể, hai cây trâm gài tóc của ta chắc cũng chẳng có gì to tát nhỉ? Đây có khi là mánh khóe mà hắn hay dùng để trêu hoa ghẹo nguyệt cũng nên.

Nhưng so với cây trâm, ta càng lưu ý về tin tức hôm nay hắn cung cấp hơn, chuyện Ngô Vân Thiều gặp phải thú dữ ở bãi săn tựa như còn ẩn giấu điều gì khác. Theo như lời Hồ Nguyên Ly nói, nếu hôm đó thực sự có người dẫn hắn đi qua đó, lẽ nào là đang có ý định lôi kéo hắn?

Dám lấy đích nữ Ngô gia ra làm mồi nhử cho cái bẫy, chỉ e Cao Hoằng Lãng không thoát khỏi liên can. Mọi người đều biết quan hệ giữa Hồ Nguyên Ly và Cao Yển vô cùng tốt, Cao Yển lại theo phe thái tử, nếu việc này được sắp đặt từ trước, vậy thì Cao Hoằng Lãng đang muốn sự ủng hộ của Hồ Nguyên Ly sao? Nhưng nếu thế thì tại sao sau khi kế hoạch lệch đường ray, người lao ra cứu biến thành Cao Yển, phía Ngô Vân Thiều lại coi như không biết gì hết, dồn hết mọi si mê vào Cao Yển, đã vậy Cao Hoằng Lãng còn chủ động đến cửa làm thuyết khách?

Nghĩ kiểu gì cũng không thông được.

Cao Hoằng Lãng, rốt cuộc hắn ta là người thế nào?

Đang miên man suy nghĩ, ta bất giác buông lỏng tay, cây trâm đồng rơi xuống đất, nảy mấy cái rồi lăn tọt vào gầm giường. Ta vội đứng dậy châm đèn lên tìm, tạm ngừng những dự tính nảy sinh trong đầu. Bất thình lình tay ta chạm phải một tấm vải dưới giường, kéo ra mới thấy là một bộ quần áo. Đó là bộ đồ đen thui, phía trên dường như còn dính vệt máu đã đông cứng. Ta vẫn ngồi dưới đất không nhúc nhích, máu toàn thân như chảy ngược hết lên não.

Suýt thì quên, đây là bộ đồ trước kia ta thay cho Hồ Nguyên Ly lúc hắn bị thương hôn mê, lúc ấy ta tiện tay để xuống gầm giường, sau đó chỉ chăm chăm nghĩ cách bảo vệ mạng sống mà quên khuấy luôn đống đồ này.

Suýt thì quên, ngày đó chính là ngày ta tình cờ biết được bí mật, là Cao Yển cõng Hồ Nguyên Ly bất tỉnh trở về.

Suýt thì quên, đêm ngày hôm đó, tất cả hoàng tử đều bị gọi vào trong cung.

Rốt cuộc hoàng cung ngày ấy xảy ra chuyện gì? Chuyện gì đã khiến Hồ Nguyên Ly suýt thì mất mạng? Tại sao Cao Yển lại giúp hắn?

Trước đây ta chỉ một lòng muốn sống mà chưa bao giờ miệt mài truy đuổi bất kì chuyện nào cả, giờ khắc này, có thứ đang dần dần thay đổi. Cho tới nay lực chú ý của ta đều đổ dồn về Cao Hoằng Lãng, bởi hắn có gia thế bất phàm và tài trí hơn người, lúc nào cũng mang cho ta cảm giác hắn sẽ là kẻ chuyên mưu toan gây rối. Nhưng chính vì thế, ta đã vô tình bỏ qua Cao Yển không bối cảnh không thế lực. Ta từng tự cho rằng, làm hoàng tử ai mà không có lòng muốn tranh đoạt? Một tháng sau khi Thừa An qua đời, Cao Giới bị cấm túc dẫn đến làm mất lòng rất nhiều người, Cao Hoằng Lãng vẫn luôn im lặng không hề lấy việc này ra gây khó dễ. Cùng lúc đó, Cao Yển dựa vào tình thương yêu sâu nặng của hoàng hậu dành cho thái tử, thuận lợi thu về tay một số lớn quan viên. Còn cả chuyện cứu Ngô Vân Thiều ở bãi săn hoàng gia, thật sự y không hề có chủ tâm sao?

Dù sao hôm nay Cao Hoằng Lãng không nói ra, thế nhưng ai cũng biết sau lưng Ngô Vân Thiều chính là phủ thái úy - gia tộc phụ trách quản lý quân sự của hoàng thành.

Một khi bắt đầu nghi ngờ ai thì tất cả những chuyện liên quan tới người đó đều trở thành mối nghi hàng đầu.

Ta cố tạo cho mình lý do để phủ nhận, nhưng bất luận nhìn từ góc độ nào thì sau khi Thừa An mất, người được nhiều lời nhất hiện tại chính là… Cao Yển mà lâu nay ta vẫn xem nhẹ.

Đêm trằn trọc khó ngủ, ngày hôm sau tinh thần ta tụt dốc thấy rõ.

Nhìn ta lờ đà lờ đờ, thái độ Cao Yển dịu dàng chưa từng có. Sau mới biết y lo hôm qua mình tự nhiên nổi cơn dọa ta sợ, nên nay đặc biệt hiền hậu độ lượng với ta.

Nhưng bụng dạ ta có hiềm nghi, nhìn ai cũng thấy đáng ngờ.

Cao Yển trước sau như một, không liên hệ quá nhiều với các quan viên trong triều, quan hệ với Cao Giới vẫn thế, không bị ảnh hưởng gì.

Lòng đoán tới đoán lui, tới mức muốn hộc cả máu, tuy nhiên vẫn chẳng có tiến triển gì quan trong. Có mấy lần ta tính vọt thẳng đến trước mặt bọn họ hỏi ra tất cả nghi ngờ, nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng xúc động bồng bột. Đồng thời ta cũng khẳng định, nếu cái chết của Cao Thừa An là một kế hoạch, thì người đứng sau lưng chắc chắn là một trong hai người Cao Hoằng Lãng và Cao Yển.

Hiện giờ cũng chỉ có Hồ Nguyên Ly miễn cưỡng được ta loại khỏi danh sách “đương sự” bị tình nghi và có động cơ, cũng là điểm ta dễ dàng ra tay nhất.

Chỉ là Hồ Nguyên Ly có vẻ không muốn làm cái bao cho Cao Yển trút giận, từ tối đó sau khi rời khỏi phòng ta, người ở Tần vương phủ có mời mọc đủ các kiểu hắn cũng không thèm đến.

Tới tận ngày thực hiện nghi thức hạ táng Cao Thừa An, ta mới lại có cơ hội ra ngoài cùng Cao Yển.

Ngày chôn quan tài Cao Thừa An xuống mồ, hoàng đế không tham dự mà chỉ hạ lệnh nghỉ triều một ngày, các quan đại thần ở mọi cấp bậc không hẹn mà gặp đều quấn một tấm lụa trắng quanh hông.

Tương Nhã Đồng có thai không đến. So với một tháng trước, Cao Giới đã gầy đi nhiều, cẩm bào màu vàng khoác trên người rộng thùng thình, tuy vậy tinh thần vẫn ổn định và điềm tĩnh như mọi khi, không thấy chút tiều tụy. Cao Hoằng Lãng cũng xuất hiện, hình như hắn ta đã giải hòa với Cao Giới, hai người đứng cạnh bên nhau, còn Cao Yển thì tụt về đằng sau một bước.

Tiếng nhạc tang tóc não nề văng vẳng bên tai không dứt, nghe mà lòng nặng trĩu khôn cùncùng. Giương mắt chiếc nắp quan tài gỗ lim dát vàng từ từ hạ xuống, ta đứng ngoài, lẫn trong đám nô tỳ, một lần nữa cảm tưởng như có luồng áp lực đè nén lồng ngực chẳng cách nào hít thở nổi.

Nhìn sang người bên cạnh, trên những khuôn mặt kia chỉ có độc một vẻ ưu sầu phảng phất, ngoài ra không còn chút cảm xúc dư thừa. Có thể với bọn họ, một vị hoàng tử hãy còn bé tí mà lại chết yểu là chuyện cực kỳ bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.

Ta cố gắng dời lực chú ý của mình đi, muốn xoa dịu những bức bối vây hãm trong lòng. Đúng lúc nhìn thấy Ngô Vân Thiều đằng trong, mặc dù đứng rất nghiêm túc nhưng hai gò má lại hướng tới chỗ của Cao Yển. Xem ra đúng như lời Cao Hoằng Lãng đã nói, lòng dạ của nàng đều chỉ hướng về một mình Cao Yển. Nói cách khác, nếu bãi săn ngày đó bị người đặt bẫy, hẳn nàng sẽ không thể là một trong những người tham gia, vì như thế chứng minh người con gái này chắc cũng phải biết được chút thủ đoạn, chứ đâu như hiện giờ, chỉ biết dõi mắt trông mong nhìn Cao Yển. Tuy nàng không nhúng tay vào, nhưng không có nghĩa là Cao Hoằng Lãng sẽ thoát khỏi diện tình nghi, ta vẫn cần tìm hiểu rõ thêm về vụ tấn công này.

Cẩn thận quan sát đám người chung quanh cả buổi mới tìm được Hồ Nguyên Ly, hắn đang đứng trong một góc hẻo lánh. Theo thân phận thì đó không phải vị trí hắn nên đứng, chắc là muốn né tránh Cao Yển đây mà. Ta vẫn luôn chú ý tới từng bước đi của hắn, định bụng tìm thời cơ để đi lên. Hắn làm như chẳng phát hiện ra ánh nhìn chăm chú của ta, mắt không chớp nhìn thẳng phía trước, chưa bao giờ ta thấy hắn tập trung như vậy.

Nghi thức đã làm được hơn nửa, ta càng lúc càng nản, bỗng nhiên Hồ Nguyên Ly lùi về sau rồi xoay người đi qua phía khác. Ta nhìn mấy nô tài bên cạnh đầu cúi thấp, thế là bèn rón ra rón rén rời đi.

Đến khi ra khỏi đám đông ta mới nhanh chóng đuổi theo hướng Hồ Nguyên Ly đi. Đi một lúc lâu vẫn chẳng thấy hắn đâu, đang lúc ta ngó nghiêng tìm kiếm thì bất thình lình hắn xông ra từ sau lưng.

“Tìm ta à?”

Ta giật nảy mình, tí thì ngoác miệng hét thoáng lên.

Hắn khoanh tay trước ngực, đôi mắt lia qua cây trâm đồng trên búi tóc ta, giọng điệu trêu trọc ngả ngớn: “Mới nãy làm lễ ngươi cứ nhìn ta chằm chằm, ta vừa đi cái là ngươi đuổi tới luôn, muốn nói gì với ta sao?”

Rõ ràng ban nãy hắn đâu có ngoảnh đầu lại, sao biết ta đang nhìn hắn?

Nhưng chuyện này không quan trọng, hôm nay ta đặc biệt gài cây trâm này là muốn khéo léo bày tỏ ý kiến, dầu sao ta cần phải thu thập được tin tức mình cần từ chỗ hắn.

Ta cung kính trả lời: “Vương gia có mắt nhìn thật, nô tỳ quả thực có chuyện muốn hỏi vương gia.”

Hồ Nguyên Ly hất cằm, khẩu khí nghe vô cùng thoải mái: “Vì thấy ngươi ngoan ngoãn nghe lời, hỏi gì thì hỏi đi.”

Hẳn là đang khen cây trâm trên đầu ta, xem ra hôm nay gài nó đúng là lựa chọn chính xác.

Nhìn quanh bốn bề vắng lặng, ta cân nhắc từ ngữ: “Bữa trước nô tỳ nghe vương gia nói bị người gài bẫy ở bãi săn, vương gia chắc chắn việc đích nữ Ngô gia bị tập kích không phải ngoài ý muốn?”

Làm như không ngờ ta sẽ hỏi vấn đề này, Hồ Nguyên Ly chợt sa sầm mặt: “Ngươi đến tìm ta là vì chuyện này?”

Mặc dù không hiểu sao hắn tự nhiên thay đổi cảm xúc, ta vẫn dè dặt đáp: “Chính thế, mấy ngày nay tâm trạng Ngũ gia không được tốt lắm, liên tục quăng đập đồ đạc, đám kẻ hầu chúng tôi đều nơm nớp lo sợ, nên nô tỳ mới muốn tới hỏi vương gia.”

Sắc mặt Hồ Nguyên Ly càng ngày càng tệ: “Ngươi muốn biết chuyện này làm gì?”

“Nô tỳ nghĩ nếu chuyện ở bãi săn có người gài bẫy thật, nếu Ngũ gia biết sự thật thì có lẽ sẽ có cách đối phó. Tâm trạng Ngũ gia mà tốt lên, đám nô tài chúng tôi cũng được thả lỏng.” Ta nêu lên lý do chính đáng đã chuẩn bị sẵn từ sáng sớm.

Hồ Nguyên Ly nghe xong, vẻ mặt vẫn chẳng chuyến biến tí nào, như là đang hờn dỗi điều gì, hắn chắp tay sau lưng đi qua đi lại. Lúc ruột gan ta nóng hết cả lên thì hắn dừng bước, liếc ta một cái rồi quay đi ngay, mở miệng nói như nói với không khí: “Được, ta nói cho ngươi biết, quả thật hôm đó bãi săn bị người gài bẫy.”

“Sao vương gia lại chắc chắn như thế?” Ta cả gan hỏi lại.

Hồ Nguyên Ly xoay đầu nhìn ta đăm đăm, hung hãn nói: “Sao? Ngươi nghi ngờ ta?”

Định lên tiếng bác bỏ nhưng Hồ Nguyên Ly vốn không muốn nghe ta, hắn lên tiếng: “Sau đó ta đi tìm gã sai vặt dẫn đường hôm ấy thì biết trong vụ tập kích, gã đã bị trượt chân ngã gãy cổ, người bên ngoài không ai để ý. Sự việc xảy ra quá trùng hợp, nhìn là biết có kẻ muốn tạo dựng hiện trường giả để giết người diệt khẩu, có điều lại chết vô đối chứng, ta cũng chẳng còn cách nào để điều tra tiếp.”

Nói vậy, chuyện Ngô Vân Thiều bị tập kích xem ra không hề đơn giản.

“Vương gia cũng không tra được kẻ nào gài bẫy sao?” Nếu đã hỏi, ta phải mạnh dạn hỏi tới cùng.

Mặt Hồ Nguyên Ly lúc này đã có thể hình dung bằng hai từ “méo mó”, hắn tức tối gào lên với ta: “Ta không tra được đấy, thì làm sao?”

(còn tiếp)