Đồ Ngốc

Chương 13



Úc Ninh cảm thấy mình sắp bị yêu quái này thao chết.

Vật kia quá hung mãnh, thô bạo xâm nhập vào thân thể y, bụng như sắp nứt ra nhưng lại không hoàn toàn đau mà còn có sảng khoái, máu trong người đều sôi trào khiến y không thở nổi.

Hai tay đẫm mồ hôi của Úc Ninh ôm bụng, mắt đẫm lệ mông lung rên rỉ xin tha, nói y sắp bị làm hỏng, bụng đau.

Tạ Trản cười hôn lên môi y dịu dàng như muốn trấn an, lui ra ngoài rồi lại ôm Úc Ninh xoay người y lại, từ phía sau đâm vào.

Úc Ninh rên rỉ một tiếng, tóc đen ẩm ướt dán lên lưng, da thịt mỏng manh trắng nõn lộ ra dấu vết tình dục đỏ bừng. Tạ Trản thấy dáng vẻ bị thao đã quen của y thì càng thêm khó nhịn, mỗi một cái đều muốn đâm sâu vào tiểu huyệt. Tử cung bé nhỏ bị thao mở, bên trong thịt mềm ướt sũng bị ma sát tê dại nóng lên, tham lam siết chặt âm hành của yêu quái.

Tạ Trản không phải yêu quái thanh tâm quả dục, lớn lên ở điện thờ Phật trong tháp cổ, nhận nhang khói của nhân gian, nạp oán hận của người chết, thất tình lục dục tràn lan như thủy triều, đa tình mà cũng vô tình.

Úc Ninh chịu không nổi cao trào quá mãnh liệt, tính khí bắn ra tinh dịch thưa thớt, thân thể co rúm lại, miệng nghẹn ngào gọi tên Tạ Trản, tay vô thức duỗi ra sau như người chết chìm muốn bám lấy khúc gỗ cứu mạng. Tạ Trản ngẩng đầu lên, trong con ngươi lộ ra sắc đỏ ma mị, nắm lấy cổ tay Úc Ninh đè xuống giường rồi ưỡn lưng đâm sâu bất chấp y vừa cao trào.

Tạ Trản nói: "Ninh Ninh thật lẳng lơ, cắn chặt như thế là muốn tinh của ta sao?"

"Ninh Ninh mới là yêu tinh," hắn kề sát vào tai thiếu niên thổi khí, "Lấy tinh huyết làm thức ăn."

Úc Ninh hoảng hốt nghe thấy, xấu hổ đến nỗi ngón chân cuộn chặt, nép mình vào ngực hắn lắc đầu, giọng nói ướt át nghẹn ngào, "Không phải...... Ninh Ninh không phải."

Tạ Trản liếm răng nanh, ngón tay thon dài lồng vào tay y, tay kia thì sờ lên bụng y, quá gầy, bụng nhỏ mỏng manh đến nỗi hắn chỉ cần động thân là có thể thấy được hình dạng âm hành của mình nhô lên.

"Vậy Ninh Ninh muốn sinh con cho ta không?"

Úc Ninh ngây dại, lắp bắp nói: "Sinh...... Sinh con?"

Tạ Trản đè lên bụng Úc Ninh, vừa dốc sức thao y vừa chậm rãi nói: "Chỗ này sẽ mang thai con của ta."

Úc Ninh lập tức luống cuống, lết tay chân bủn rủn bò tới trước rồi lẩm bẩm: "Không, không thể sinh, không sinh được, sao lại sinh con?"

Tạ Trản nhìn dáng vẻ y bị dọa cho hoảng hồn, để mặc y lui ra một đoạn, cái mông vểnh lên hiện ra vết đỏ tình sắc, bắp đùi ướt sũng sền sệt, thân thể trần trụi lắc lư đầy dụ hoặc.

Ánh mắt Tạ Trản tối sầm lại, túm lấy mắt cá chân Úc Ninh kéo về, ưỡn tính khí dữ tợn hung hăng đâm vào rồi giơ tay quất một cái vào mông thiếu niên, "Nhóc lẳng lơ."

Úc Ninh kêu lên thảm thiết, vội vàng nắm chặt tay Tạ Trản rồi áp mặt vào giụi giụi, nước mắt lộp độp rơi xuống, "Tạ Trản...... Tạ Trản, ngươi nói thương ta mà."

Tạ Trản bóp cằm y, hai người nhìn nhau, trong mắt yêu quái đỏ rực còn trong mắt Úc Ninh đều là nước, bờ môi đỏ thẫm, bộ dạng bị bắt nạt vô cùng tội nghiệp nhưng lại khiến người ta yêu thương.

Y nhìn vào đôi mắt ma mị của Tạ Trản, trong đầu nóng bừng, đột nhiên chồm tới hôn lên mắt hắn.

Trong phút chốc, đốm lửa nhảy nhót trong mắt nổ tung, lông mi Tạ Trản run rẩy, dùng sức bóp cằm Úc Ninh, thở dốc nặng nề, mất khống chế hung hăng cắn môi y như muốn nuốt chửng y vào bụng.

Úc Ninh ngửa mặt lên tiếp nhận nụ hôn của yêu quái, môi đau, đầu lưỡi cũng đau nhưng vẫn hé miệng ra, đưa tay ôm cổ Tạ Trản như muốn hiến tế.