Đồ Ngốc

Chương 16



Nghe Tạ Trản nói phải phạt, Úc Ninh không khỏi sợ hãi.

Lúc nhỏ Úc Nhiên rất thích chọc ghẹo y, có lần Úc Ninh bị ức hiếp không chịu được nữa nên đẩy Úc Nhiên va trúng hòn non bộ vỡ đầu chảy máu đầm đìa. Sau đó cha mẹ phạt nặng Úc Ninh, sai người hầu lấy roi mây quất y máu me khắp người, nằm liệt giường hơn nửa tháng không dậy nổi.

Úc Ninh nắm tay Tạ Trản lí nhí hỏi: "Nhẹ chút được không?"

Tay Tạ Trản cũng lạnh nhưng Úc Ninh chạm vào thì trong lòng lại thấy yên ổn, còn áp mặt cọ cọ như chú mèo con lấy lòng Tạ Trản.

Tạ Trản xoa môi y nói: "Cởi quần rồi nằm sấp xuống đi."

Trước điện thờ là một chiếc kệ cũ kỹ bẳng gỗ lê vốn dùng để bày đồ cúng nhưng đã bỏ hoang nhiều năm, sau khi Úc Ninh đến đây không biết từ đâu tìm được lư đồng, cắm nhang vào rồi đặt lên kệ.

Úc Ninh nhìn Tạ Trản, luống cuống nắm lấy bó hoa cực kỳ khẩn trương, sau đó lại thả tay ra, hoa này để tặng Tạ Trản nên Úc Ninh không nỡ bóp hư.

Tạ Trản sờ mặt y, ánh mắt ôn hòa không thể nghi ngờ, Úc Ninh liếc nhìn pho tượng trước mặt rồi ủy khuất cắn môi, thật lâu sau mới lề mề vén áo lên rồi cởi quần nằm sấp đưa lưng về phía Tạ Trản.

Đồ ngốc rất gầy, mông vừa nhỏ vừa cong, trắng mềm như đào mật, đôi chân thanh mảnh thẹn thùng khép chặt. Tạ Trản vừa đưa tay sờ thì Úc Ninh liền run lên, chỉ hận không thể chôn mặt xuống.

Tạ Trản cười khẽ một tiếng rồi khen y, "Ninh Ninh thật ngoan."

Nghe hắn khen, Úc Ninh còn chưa kịp vui thì đã sợ hãi kêu lên một tiếng. Tạ Trản đánh vào mông y.

Cả người y căng cứng, vì quá xấu hổ nên vành tai và khuôn mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu đến nơi. Từ nhỏ Úc Ninh đã theo nhũ mẫu đi chùa, tuy ngây thơ không biết gì nhưng trong lòng cũng rất thành kính.

Bây giờ lại cởi quần ra, y phục không chỉnh tề bị một yêu quái đánh đòn.

Úc Ninh nức nở gọi, "Tạ Trản, ngươi nhẹ một chút."

Làn da y trắng nõn, bờ mông đỏ rực nóng bỏng như đào tươi chín mọng, bên trên in dấu tay vừa gợi cảm vừa dâm mỹ.

Tạ Trản hỏi y: "Đau không?"

Đau thì đau nhưng cũng không quá mức, tay yêu quái lạnh buốt quất lên mông như thắp lửa, thiêu đốt hạ thân y run rẩy nóng hổi, hơi thở cũng gấp gáp. Úc Ninh không dám ngẩng đầu nhìn đây là nơi nào, trước mặt là pho tượng cao chót vót, cả sảnh đường đều là thần linh, chỉ có một mình y nằm sấp trên kệ như cống phẩm.

Cống phẩm đang sống sờ sờ, nhọc lòng hái hoa trang trí kệ thờ nhưng lại không phải cho thần linh mà cho Tạ Trản là một yêu quái.

"...... Tạ Trản," Úc Ninh ai oán một tiếng, nước mắt lăn xuống, ngây ngốc chỉ biết gọi tên hắn.

Tạ Trản thuận miệng đáp lại, rũ mắt nhìn nhục thể tươi sống ngon lành, trong lòng cũng có chút khó nhịn. Lão yêu quái xấu xa đánh thêm một cái mạnh hơn phát ra âm thanh vang dội rồi chậm rãi nói: "Ninh Ninh ngoan, mở chân ra." Mông vừa đỏ vừa bỏng, thư huyệt bên dưới mơ hồ có ánh nước.

Úc Ninh run rẩy, chóp mũi và gò má đều đỏ, hai mắt mờ mịt hơi nước, trong đầu rối bời nhưng lại vô thức nghe theo. Vừa chớp mắt một cái, Tạ Trản đưa tay đẩy ra mép thịt, nắm âm vật nho nhỏ nhào nặn rồi nói: "Hư quá, bị đánh đòn mà cũng lẳng lơ như vậy."

Thanh âm hắn khàn khàn mang theo ý cười, Úc Ninh nghe thấy tim mình đập thình thịch, khoái cảm dưới hạ thân như thủy triều, toàn thân đều muốn bốc cháy, nhịn không được lẩm bẩm rên rỉ, giọng y nghẹn ngào, "...... Không phải, Ninh Ninh không hư, Tạ Trản, ngươi đừng tức giận."

Đúng là đồ ngốc.

Tạ Trản bóp lấy hai gò má bắt y ngửa mặt lên, pho tượng trang nghiêm lập tức rơi vào tầm mắt, Tạ Trản nói: "Ninh Ninh thích cầu thần linh lắm mà, chi bằng bây giờ cầu xin đi."

Úc Ninh run rẩy lắc đầu không biết phải nói gì, lại mờ mịt thè đầu lưỡi ra liếm tay Tạ Trản.

Tạ Trản nhìn vào mắt Úc Ninh, một tay ôm eo y lật người lại, mặt mũi thiếu niên tràn đầy dục vọng, trong mắt ngập nước, môi bị cắn đến đỏ bừng.

Úc Ninh đưa tay ôm chặt Tạ Trản rồi giụi mặt vào người hắn, chân còn quấn quanh Tạ Trản như sợ yêu quái này vứt bỏ mình.

Tạ Trản bị dáng vẻ quấn quýt si mê này của y khiến cho hô hấp rối loạn, cúi đầu thô bạo cắn môi Úc Ninh, tay không nhẹ không nặng trêu chọc mép thịt đỏ bừng tràn ra nước, không lâu sau liền cao trào.

Úc Ninh sống chết ôm chặt Tạ Trản, hắn nghe Úc Ninh thất thần lẩm bẩm: "Ta không cần, không cần ai hết......"

"Ta chỉ cần ngươi thôi."