Đồ Ngốc

Chương 20



Dáng dấp Úc Ninh quá được ông trời ưu ái, lớp bụi phủ trên viên minh châu bị yêu quái phủi sạch không còn một mảnh, nhiễm đầy dục vọng mê hoặc lòng người. Đôi mắt đen láy trong trẻo đọng hơi nước vừa ngây thơ vừa hoảng sợ nhìn vật trước mắt, miệng cũng hé ra.

Vật kia của Tạ Trản quá lớn, thô dài dữ tợn có tính xung kích cực mạnh, Úc Ninh tựa như không biết làm thế nào mới tốt, lẩm bẩm nói: "...... Lớn như thế làm sao, làm sao ngậm......"

Nói năng cũng không trôi chảy, thanh âm khẽ khàng mềm mại, Tạ Trản thở hổn hển vuốt ve tính khí dựng đứng của thiếu niên, Úc Ninh là song nhi, tính khí vừa thanh tú vừa sạch sẽ, hắn nhịn không được duỗi ngón tay vuốt nhẹ một cái rồi nói: "Há miệng ra."

Úc Ninh khẽ kêu lên, trong đầu ong ong, lại ngoan ngoãn há to miệng, vùi đầu ngậm tính khí tráng kiện của yêu quái.

Tạ Trản khen: "Ngoan lắm."

Úc Ninh mơ hồ nghe được hắn khen thì trong lòng vừa ngọt vừa thẹn, muốn nuốt sâu hơn nhưng y quá ngây ngô nên hoàn toàn chẳng có kỹ xảo gì, cổ họng nghẹn lại khiến đôi mắt long lanh nước.

Tạ Trản bị y làm cho động tình hơn, miệng đắng lưỡi khô, trong tay vuốt ve tính khí thiếu niên, ánh mắt rơi vào khe thịt xinh đẹp ướt át nói: "Đừng gấp, trước tiên liếm một cái rồi từ từ ngậm vào đi."

Thanh âm Tạ Trản khàn khàn mang theo dục vọng của nam nhân thành thục, gợi cảm lại dụ hoặc, không nhanh không chậm chỉ dẫn Úc Ninh. Úc Ninh như bị mê hoặc, Tạ Trản nói gì liền nghe nấy, hơi thở của nam nhân phả vào thư huyệt mẫn cảm kích thích bụng dưới thắt lại, một dòng nước ứa ra.

Khi Tạ Trản liếm lên, toàn thân Úc Ninh đều căng cứng, vô thức cầm âm hành của Tạ Trản nhét vào miệng rồi vươn đầu lưỡi liếm loạn xạ, khoang mũi phát ra tiếng rên rỉ cực kỳ mê hồn, tựa như trái cây chín muồi tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Tạ Trản cắn nhẹ lên âm vật bé nhỏ mút lấy nước, không đủ, dù sao hắn cũng là yêu quái nên dù bề ngoài có ôn hòa bao nhiêu thì bên trong vẫn chứa đựng bản tính hung ác tham lam, đầu lưỡi đâm thẳng vào trong huyệt thịt, còn cười trêu Úc Ninh, "Nhóc lẳng lơ, thích lắm hay sao mà chảy nước nhiều như vậy."

Sảng khoái đến nỗi ngón chân Úc Ninh co quắp, bỏ quên cả âm hành doạ người kia, Tạ Trản đập vào mông y một cái rồi cắn mép thịt, đầu lưỡi liếm qua một vòng, "Ninh Ninh sao chỉ biết có mình thôi vậy?"

Mặt mũi Úc Ninh tràn đầy màu sắc tình dục, bờ môi sưng đỏ, quai hàm căng ra đau nhức, Tạ Trản chỉ nhẹ nhàng đâm mấy cái đã yếu ớt rơi lệ, ấp úng nói đau, ngậm không được.

Thư huyệt của y đã cao trào hai lần nhưng vẫn không thể làm Tạ Trản bắn ra trong miệng y, Tạ Trản nhổm dậy, hai mắt đỏ ngầu, đôi môi mỏng ướt át đỏ bừng, Úc Ninh chỉ nhìn thoáng qua liền ngây dại, kinh ngạc nhìn Tạ Trản nâng cao tính khí tự xử trước mặt y.

Ngón tay thon dài, âm hành thô to nóng bỏng, đỉnh quy đầu rỉ nước, dáng vẻ rõ ràng có chút hạ lưu. Tạ Trản rũ mắt nhìn xuống Úc Ninh từ trên cao, vẻ tà khí dâm mỹ khiến Úc Ninh gần như ngạt thở.

Y ngơ ngác gọi, "...... Tạ Trản."

Cũng chẳng biết gọi hắn làm gì, rõ ràng y chỉ hận không thể cuộn mình lại, đôi mắt mở lớn, ma xui quỷ khiến thế nào lại chồm tới liếm ngón tay Tạ Trản và âm hành nhô ra giữa những ngón tay.

Tạ Trản rên lên, cứ thế bắn ra trên mặt Úc Ninh.

Úc Ninh đờ đẫn chớp mắt, trên mặt lấm tấm tinh dịch, cả lông mi cũng vậy, y ngẩng mặt lên nhìn Tạ Trản. Tạ Trản nhắm mắt thở hổn hển, không tự chủ sờ lên mặt Úc Ninh, đầu ngón tay xoa xoa: "Ăn hết đi."

Úc Ninh ngoan ngoãn liếm sạch như mèo con, mút đầu ngón tay hắn rồi lại nhìn âm hành của nam nhân dù mới bắn xong vẫn còn bừng bừng khí thế, hàm hồ nói: "Tạ Trản, ở đây cũng có...... muốn ăn luôn không?"

Tim Tạ Trản đập mạnh dữ dội, bóp cằm y hôn lên.

Trong khách điếm nhân gian, ban đêm cấm đi lại, đêm dài không một âm thanh, thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng chó sủa phá tan sự yên tĩnh. Úc Ninh nằm lỳ trên giường, cái mông đỏ bừng, eo gầy mảnh bị bóp hiện đầy dấu tay, trong miệng y cắn chặt mền nghẹn ngào rên rỉ, bộ dạng vừa đáng thương vừa sảng khoái như sắp chết đến nơi.

Tạ Trản dọa y, "Ninh Ninh kêu to như vậy cả khách điếm sẽ nghe đấy."

Úc Ninh hoảng hồn, bị yêu quái hung ác điều khiển nhịn không được rên rỉ, cắn chặt mền làm nước bọt thấm ướt lớp vải thêu hoa đậm màu.

Da y trắng nõn, mồ hôi chảy đầm đìa, bả vai ửng đỏ run rẩy không ngừng, Tạ Trản thấy mà nóng mắt, nhịn không được cắn lên, bên dưới đâm vào càng sâu hơn.

Lối vào tử cung chật khít bị Tạ Trản thao mở, nhiệt tình nịnh nọt siết lấy âm hành nóng bỏng to dài của yêu quái như muốn nuốt chửng.

Úc Ninh lại run rẩy bắn ra một lần, hệt như vừa được vớt lên từ dưới nước, lắc đầu kêu khóc, "...... Không được, Tạ Trản ngươi đừng làm nữa."

Tạ Trản liếm răng nanh, khó khăn lắm mới lui ra một đoạn, khi Úc Ninh thở phào nhẹ nhõm thì xoay người y lại rồi tiếp tục đâm vào mạnh bạo, còn thản nhiên nói: "Không được."

Hắn đi vào quá sâu nên bụng nhỏ tựa như lồi lên, y ôm bụng co rúm khóc nấc, "Ngươi mau bắn ra có được không?"

Tạ Trản đẩy chân y lên cao rồi lại nhanh chóng đâm vào, thân thể rắn chắc cường tráng bao phủ cả người Úc Ninh bên dưới, hắn cười nói: "Nhóc lẳng lơ, lại thèm tinh thủy nam nhân rồi à?"

Úc Ninh thẹn không chịu được, ngơ ngẩn nhìn mặt Tạ Trản, dáng vẻ hắn luôn lười nhác hờ hững, bây giờ tóc mai ẩm ướt, ánh mắt thâm trầm lộ vẻ hung hãn như mãnh thú, tựa như có thể ăn sống nuốt tươi Úc Ninh trong chớp mắt.

Đồ ngốc chợt nhớ tới thân phận Tạ Trản, người này là yêu quái.

Y si mê nhìn Tạ Trản, không tự chủ siết chặt tính khí ra vào trong huyệt, nước mắt rơi tí tách, "Không, ta muốn Tạ Trản cơ," y chồm tới hôn cằm Tạ Trản rồi dời môi xuống hầu kết, nũng nịu cầu khẩn hắn, "Tạ Trản ngươi bắn cho ta đi, ta muốn ngươi."

Vật kia của Tạ Trản trướng to thêm một vòng, hắn ưỡn lưng phá tan khoang tử cung, thô bạo cắn môi Úc Ninh hỏi: "Muốn ta, Ninh Ninh, ngươi muốn sinh tiểu yêu quái cho ta sao?"

Tạ Trản bắn ra vừa sâu vừa nhiều, Úc Ninh bị kích thích nên hai mắt thất thần, gần như bài tiết không kiềm chế, trong thư huyệt tràn trề dâm thủy, âm hành cũng bắn ra tinh dịch loãng.

Hai người đều ướt đẫm mồ hôi, khi Tạ Trản rút lui thì tinh thủy trào ra, Úc Ninh còn chưa kịp hít thở đã giơ chân quấn quanh eo Tạ Trản không cho hắn đi, lẩm bẩm nói: "Đừng ra ngoài, ta sinh tiểu yêu quái cho Tạ Trản."

Tạ Trản giật mình rồi bật cười, sờ bụng y nói: "Bé ngoan, ngươi là người, nếu sinh thì đó sẽ là tiểu quái vật."

Úc Ninh lẩm bẩm rúc vào lòng Tạ Trản rồi giơ tay chọt lồng ngực hắn, lão yêu quái, sau đó lại chỉ vào mình nói tiểu quái vật, bất giác sờ lên bụng thì thào: "Tiểu yêu quái của Tạ Trản dù có là tiểu quái vật thì ta cũng sẽ đối tốt với nó, sẽ không để ai bắt nạt nó cả."

"Như Tạ Trản tốt với ta vậy."