Đồ Nhi, Đừng Làm Nũng - Miêu Hữu Lưỡng Điều Mệnh

Chương 30: Đồ Nhi, đừng cậy mạnh



Loại trạng thái này của Úc Tử Khê, quả thật là Sở Hàn còn chưa quyết định được có nên dẫn hắn đi cùng hay không. Nếu không dẫn theo, để một mình hắn ở lại trạm dịch, một khi đã xảy ra chuyện gì thì dù bọn họ có lập tức chạy về thì cũng đã muộn, nhưng nếu dẫn hắn theo thì Sở Hàn sợ bản thân sẽ phân tâm.

Sở Hàn do dự cả một đêm, sáng sớm ngày kế tiếp, rốt cuộc vẫn quyết định dẫn Úc Tử Khê theo.

Tán tu quận Cổ Lăng có thể đối phó với oán linh cấp thấp, nhưng những thứ trong núi Ác Linh quả thật là họ không thể động vào được, chỉ bằng ba người bọn họ tất nhiên là không đủ, cho nên sáng sớm ngày hôm đó, tất cả những đệ tử có thể giúp đỡ của ba phong gồm Tung Hoành Phong, Lục Trúc Phong và Đạo Tiên Phong đều đến.

Lúc đệ tử ba phong đi trên đường phố quận Cổ Lăng, dẫn tới không ít bá tánh vây xem, nói thật thì lấy cấp bậc của Vân Xuyên, đây là lần đầu tiên đệ tử ba phong đồng loạt xuất quân phô trương như vậy.

Tống Cảnh Vân và Dương Lăng đi ở đằng trước, cau mày: "Bọn họ cứ nhìn đệ làm gì thế nhỉ, đệ tự biết mình đẹp, nhưng cũng đâu có đẹp đến mức khiến nhiều người nhìn không chớp mắt thế đâu."

Dương Lăng nhắc: "Không phải là nhìn đệ, mà là đang nhìn chúng ta."

Tống Cảnh Vân trợn mắt, đổi đề tài: "Nghe nói Úc sư đệ bị thương, mà thương tích rất dính người, ngày nào cũng ở chung với sư tôn, huynh nói xem có phải đệ ấy giả vờ không?"

Dương Lăng khó hiểu: "Bị thương còn có thể giả vờ à?"

Tống Cảnh Vân nói: "Đương nhiên là có thể, ban đầu lúc ở trên núi, đệ ấy đã thích dính lấy sư tôn, ngoại trừ lúc ngủ và đi nhà xí, đệ ấy đều ở cạnh sư tôn, bây giờ đệ ấy bị thương, nghe nói ngay cả lúc đi nhà xí cũng có sư tôn đi cùng, đệ thấy á hả, phần lớn là cố ý."

Dương Lăng gãi gãi đầu: "Chắc là không phải đâu, tuy tính tình của Úc sư đệ có hơi kỳ lạ nhưng là người rất tốt, ngày thường đồng môn có phiền toái gì, đệ ấy đều là người đầu tiên đứng ra giải quyết, dù rằng đệ ấy rất dính sư tôn, còn đặc biệt thích lôi lôi kéo kéo sư tôn, nhưng cái loại tình huống mà đệ đoán này ta thấy không có khả năng lắm."

Tống Cảnh Vân vẫn mạnh miệng nói không tin, nhưng khi tới ngoại ô, nhìn thấy Úc Tử Khê sắc mặt tái nhợt ngồi dưới bóng cây thì lập tức kinh ngạc, thật sự là bị thương rất nặng.

"Đến rồi à." Sở Hàn nói với Tống Cảnh Vân.

Tống Cảnh Vân nói: "Đệ tử trên phong đều đã tới rồi ạ, có điều Úc sư đệ bị thương..."

"Không ổn lắm." Sở Hàn nâng Úc Tử Khê dậy, một tay vòng qua dưới nách hắn, một tay luồng qua đầu gối, chặn ngang ôm người lên.

Úc Tử Khê núp trong ngực Sở Hàn, hai tay nắm vạt áo của y: "Sư tôn, con, con tự đi được."

Sở Hàn nhìn hắn một cái: "Đừng có cậy mạnh."

Sau khi hội họp với bọn Tống Cảnh Vân, đoàn người lập tức đi về phía núi Ác Linh.

Lúc đến núi Ác Linh, đã qua buổi trưa.

Lạc Trường Ca mang người của Đạo Tiên Phong đi sơ tán bá tánh, Khương Tuyệt mang người của Tung Hoàng Phong đi xung quanh núi Ác Linh tìm chỗ mai phục, nhằm lát nữa đuổi bộ hài cốt, về phần Lục Trúc Phong thì vội vàng bài bố Phù trận, giúp Sở Hàn kích oán khí của bộ hài cốt kia.

Làm xong mấy chuyện này, trời đã vào hoàng hôn.

Sở Hàn đưa mắt nhìn hoàng hôn nửa khuất phía xa, sờ đầu Úc Tử Khê cười nói: "Lát nữa ngoan ngoãn ở đây cho ta, chờ ta xử lý chuyện này xong, lập tức mang con về Vân Xuyên."

Úc Tử Khê duỗi tay kéo đai lưng Sở Hàn, quấn quanh ngón tay mình hai vòng: "Sư tôn nhất định phải cẩn thận."

"Yên tâm." Sở Hàn lấy ngọc lệnh của mình ra, đưa cho Úc Tử Khê: "Ta có rót vào ngọc lệnh của ta một ít linh lực, nếu con khó chịu thì cứ cứ dẫn linh lực trên đó vào cơ thể là được."

"Cảnh Vân, con và Dương Lăng ở lại đây bảo vệ Úc Tử Khê, nhất định phải bảo vệ sư đệ của các con, một khi có dị trạng gì thì nhất định phải đến tìm ta." Dặn dò xong, Sở Hàn mới vòng qua núi Ác Linh phía trước.

Tòa Ác Linh này cao trăm trượng, trên núi không có một ngọn cỏ, ngọn núi này cũng có màu sắc đậm hơn những ngọn núi hoang rất nhiều.

Khương Tuyệt nhìn mấy trăm cái hang màu đen giữa sườn núi, cau màu: "Đó là cái gì thế?"

Sở Hàn: "Hang do Cốt Đinh để lại."

"Cốt Đinh?" Da gà Khương Tuyệt nổi nửa người, "Ngọn núi ở Cổ Lăng mà Đạp Tuyết bị Cốt Đinh đóng đến vẫn đạo, chẳng lẽ là ngọn núi này?"

Sở Hàn: "Chúc mừng, ngươi đoán đúng rồi đó."

Khương Tuyệt: "......" Ta ước gì mình không đoán đúng.

Vừa rồi Phù nhân nhỏ tới báo, hiện tại hài cốt đang trốn ở miếu hoang thành Tây, sau khi nhận được tin, Lạc Trường Ca lập tức đuổi bộ hài cốt về hướng núi Ác Linh.

Sở Hàn và Khương Tuyệt cùng ngồi dưới chân núi Ác Linh, câu được câu mất mà trò chuyện với nhau.

Sở Hàn đưa cho Khương Tuyệt một nắm hạt dưa: "Ăn không?"

Khương Tuyệt nhận lấy, cắn tách tách: "Lâu vậy rồi mà sao Lạc Trường Ca còn chưa về thế nhỉ, không phải là xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ."

Sở Hàn nhìn phía xa: "Cầm kỹ của Lạc Trường Ca chẳng ra gì, nhưng năng lực chạy trốn lại đứng nhất, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Vừa dứt lời, một bóng người màu lam lập tức xuất hiện trong tầm nhìn, cùng với bóng người ấy chính là bộ hài cốt kia.

Tiếng sáo chói tai phá gió truyền đến, các đệ tử vốn đang trốn ở nơi bí mật gần đó cũng che tai lại.

"Đệt, bộ hắn không thể thổi dễ nghe hơn tí được hả?" Khương Tuyệt cảm thấy lỗ tai mình sắp điếc luôn.

Sở Hàn tránh sang một bên vài bước: "Có tác dụng là được rồi, đừng có đòi hỏi."

Sáo của Lạc Trường Ca được chế tạo từ xương người, tiếng sáo có thể cộng hưởng với hài cốt nên có thể dụ nó tới đây, nhưng bộ hài cốt kia quá mạnh, Lạc Trường Ca có chút chịu không nổi.

Hắn quay đầu la lên với bọn Sở Hàn: "Thứ này sắp mất kiểm soát rồi, một mình ta áp chế không nổi!"

Hắn vừa nói xong, hài cốt lập tức thoát khỏi khống chế của tiếng sáo, bắt đầu lấy tốc độ bàn thờ tới gần Lạc Trường Ca, Lạc Trường Ca vừa chạy vừa kêu: "A Sở, A Sở ơi cứu ta với!"

Nghe thấy Lạc Trường Ca chơi liều kêu cứu, chúng đệ đều lau mồ hôi vì hắn. Nhưng Sở Hàn vẫn rất bình tĩnh, Khương Tuyệt cũng vậy. Bởi vì hai người quá hiểu Lạc Trường Ca, người này nói nhiều diễn nhiều, còn thích nhiệm vụ tạo bầu không khí, trước mắt nếu hắn còn có thời gian kêu cứu mạng thì có nghĩa là còn có thể ứng phó.

Đúng như những gì bọn họ đoán, Lạc Trường Ca kêu cứu mạng xong thì lập tức giắt cốt địch bên hông, tiện đà phất tay áo, ba đường Kim Huyền trực tiếp đâm xuyên qua đầu hài cốt, hắn vừa ra sau vừa gảy mấy sợi dây đàn, tiếng đàn cực kỳ khó nghe quanh quẩn trên cánh đồng bát ngát trước núi Ác Linh.

Tiếng đàn khó nghe bao nhiêu thì lực sát thương mạnh bấy nhiêu, một đoạn còn chưa gảy xong, đầu của bộ hài cốt kia đã nứt ra hai cái khe rất lớn, khói đen bốc ra từ khe, trong khói đen pha lẫn một luồng linh lực mạnh mẽ.

Nhưng vào lúc này, Lạc Trường Ca đột nhiên dừng gảy, bởi vì đây đã là cực hạn của hắn, hơn nữa nhiêu đây cũng đã đủ rồi.

Tiếng đàn vừa dừng, Khương Tuyệt lập tức rút kiếm, tuy rằng tốc độ ra chiêu của gã không nhanh bằng bộ hài cốt kia, nhưng đuổi nó vào trong trận thì vẫn dư sức.

Sau khi bộ hài cốt kia đuổi tới phía trước mấy chục trượng, dường như nhận ra có gì đó không đúng, lập tức xoay người muốn chạy, nhưng đã chậm, giờ phút này, đệ tử Tung Hoành Phong vốn dĩ đang đứng mai phục xung quanh lập tức giục Kiếm trận.

Kiếm trận vừa mở, ngàn vạn tiên kiếm như mưa to đâm về phía hài cốt, tốc độ của hài cốt kia có nhanh tới đâu cũng không thể cản được nhiều kiếm như vậy, bị ép liên tiếp lui về sau, mãi đến khi kích phát được oán khí trong Phù trận.

Đệ tử Lục Trúc Phong thuận thế làm theo, Sở Hàn trực tiếp nhảy vào trong trận, dẫn hài cốt tới mắt trận rồi bay vọt lên không trung, hai ngón tay kẹp một tấm phù màu đỏ đậm, y thình lình giơ tay đập xuống, người mang phù đập vào mắt trận, nhất thời chấn động chiếu ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, mặt đất vốn dĩ nguyên vẹn lập tức bốn sụp năm nứt, đá vụn thật nhỏ như sóng nước bắn lên cao tận mấy trượng.

Dưới lần tấn công này của Sở Hàn, oán khí quanh thân hài cốt lập tức tăng lên mấy lần, oán khí vốn dĩ màu đen quẩn quanh người hài cốt nhanh chóng khuếch trương, tựa như sương mù bắt đầu lan tràn khắp nơi.

Sở Hàn như chim én chép nước, xoay người giữa không trung đánh ra hai đường Đạo phù ấn, lần nữa tăng oán khí của hài cốt lên.

Hài cốt bị oán khí màu đen bao phủ bắt đầu phát điên, mắt thấy không cách nào khống chế được, núi Ác Linh một bên đột nhiên ầm vang, ngay sau đó, một tràng âm thanh ùng ục ùng ục từ sâu trong địa mạch truyền đến, như có thứ gì đó đang kịch liệt sôi trào, dần dà từ địa mạch trào lên thân núi Ác Linh, mùi máu tanh nồng nặc dần tỏa ra khắp màn đêm, càng ngày càng nồng.

Khương Tuyệt nuốt nước miếng, nhìn núi Ác Linh đang rung ở xa: "Núi sắp mở rồi!"

Sở Hàn triệu ra một tấm phù cao mấy mét, quấn chặt trên người hài cốt, bọc nó thành bánh chưng phù vàng.


Tuy rằng tay chân đã bị trói, nhưng sức mạnh của hài cốt vẫn rất mạnh, không ngừng giãy dụa cơ thể muốn thoát khỏi tấm phù vàng đang bọc thân mình.

Sở Hàn hét lớn: "Lạc Trường Ca!"

Lạc Trường Ca nghe tiếng, phất tay áo thả ra mấy chục sợi dây đàn vàng, một đầu dây đàn vàng cắm vào thân núi Ác Linh, một đầu khác buột vào hài cốt. Hắn đặt sáo bên môi, tiếng sáo vừa vang lên, những sợi dây đàn vàng đó nhanh chóng co lại, chỉ trong chớp mắt, hài cốt đã bị trói vào núi Ác Linh.

Sở Hàn dẫm lên Phù nhân nhỏ nhảy lên đỉnh núi Ác Linh, y cúi đầu, đỉnh núi vốn nhô ra chậm rãi lõm vào, ngay sau đó, chất lỏng màu đỏ từ giữa lõm từ từ lan ra, dần dà tạo thành miệng ao đỏ lòm, bọt nước lăn tăn, vô số ác linh lúc nhúc kích động ở trong đó, có ác linh nào đó nhận thấy hơi thở của Sở Hàn, thậm chí còn vươn tay về phía y, dường như muốn kéo y xuống.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Sở Hàn hít một hơi khí lạnh, cái này cũng quá đáng sợ rồi đó! Nếu y thật sự bị kéo xuống, chỉ sợ mỗi ác linh cắn một cái cũng không chia đủ.

Tình thế cấp bách, không thể chậm trễ. Y phất tay thả một con Huyết phù nhân thật lớn xuống, Huyết phù nhân một tay túm hài cốt, tiếp đó dùng lực lên dây đàn vàng của Lạc Trường Ca, mạnh mẽ dùng sức trực tiếp quăng hài cốt bị bọc phù vàng vào miệng núi màu đỏ máu, ác linh nơi miệng núi bắt đầu điên cuồng rít gào, không ngừng xé rách hài cốt, ao máu vốn sôi trào càng thêm nóng bỏng, từng bọt máu phun ra, cũng trong nháy mắt nổ thành bọt hoa đỏ tươi. Mà con Huyết phù nhân kia, bởi vì bị oán khi xâm nhiễm mà biến thành đám tro tàn.

Hài cốt vừa vào miệng núi, oán khí trên đồng cỏ lập tức tiêu tán, ánh trăng lần nữa sáng vằng vặc, ước chừng sau một chén trà nhỏ, miệng núi cùng ác linh đỏ như máu đang kích động dần dần khép lại.

Chắc là kết thúc rồi, Sở Hàn thầm nghĩ.

Y vừa thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên thấy một bóng người không tay ngậm một người nhanh chóng leo lên núi Ác Linh!

Tống Cảnh Vân đứng dưới chân núi, la to với Sở Hàn: "Sư tôn cẩn thận!"

Đợi đến khi Sở Hàn nhìn rõ người trong cái miệng ngoác tới mang tai của bóng người, lòng y lập tức lạnh hơn phân nửa, đó không phải là... Úc Tử Khê sao?!

"Không phải là bảo các con trông sư đệ sao?!" Sở Hàn cả giận nói với Tống Cảnh Vân, y không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp đi lên cướp người về.

Tống Cảnh Vân ở phía dưới nôn nóng giải thích: "Chúng con vốn trông rất kỹ, nhưng nửa đường đột nhiên có một người da dẻ đen nứt, còn lộ ra lõi thịt đỏ không có tay, nháy mắt đã mang Úc sư đệ đi mất, hắn ta chạy nhanh quá, chúng con đuổi không kịp!"

Không có tay, da dẻ đen nứt, lộ ra lõi thịt màu đỏ, đây chẳng phải là tình trạng lúc chết của Triệu Văn Thông sao! Không ngờ hắn ta nhanh như vậy đã thi biến rồi! Sở Hàn đánh một đường phù chú lên người bóng đen, phù chú vừa dán vào người, nháy mắt hóa thành đuốc thiêu thủng một lỗ trên người bóng đen, nhưng bóng đen kia thờ ơ, vẫn ngậm Úc Tử Khê chạy lên.

Sở Hàn phi thân nhảy lên, nháy mắt đã tới gần bóng đen, tay phải ôm lấy Úc Tử Khê đang thoi thóp, tay trái y cầm đao trực tiếp vót đầu bóng đen.