Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 79: 79





- Oa , ngươi đây là muốn mưu sát chồng sao?
Hạo Thiên một tay giữ chặt lấy Trương Tâm Anh bàn tay.

Tay còn lại xoa xoa chính mình eo.


Vừa rồi Trương Tâm Anh bỗng nhiên dùng sức véo hắn một cái.


Đau xót cảm giác để hắn mồ hôi lạnh tuôn ra.


Trương Tâm Anh thấy hắn trên trán cũng đổ mồ hôi , vội vàng cúi thấp người xuống , nhìn xem hắn xoa xoa chỗ eo.


- Không có việc gì đi ?
- Làm phiền ngươi trước xem một chút ta vết thương , sau đó lại nói chuyện.


Hạo Thiên kéo áo lên , cho nàng tường tận xem xét chính mình thành quả.


- Còn không phải chính là do ngươi ?
- Thế nào do ta rồi ? Ta cũng không có trêu chọc gì ngươi.


- Ngươi nếu là ăn ta đưa kem , còn có loại sự tình này phát sinh?
Trương Tâm Anh lườm Hạo Thiên một chút , tức giận nói.


- Cái này.

.

Còn có thể do ta sao?
Lâm Phàm chỉ mình khuôn mặt , khó có thể tin nhìn xem nàng.


- Nói , ngươi có phải hay không là chê kem ta ăn dở dính nước bọt.

Cho lên mới không ăn ?
- Trương ...!Tâm ...!Anh.

Ngươi như vậy mưu sát ta , là vì cái lý do này ?
Hạo Thiên gằn từng chữ một hỏi.


Hắn cũng không phải chê gì , hôn đều hôn còn chê nước bọt dính trên kem ? Không ăn nhưng là do hắn không thích ăn vặt.


Hai người bên này động tĩnh , quấy nhiễu đến Trương mẫu.


Trương mẫu từ quầy bán hàng thò đầu ra nhìn một chút , bật cười lắc đầu.


Dưới cái nhìn của nàng , cái này bất quá chỉ là Hạo Thiên cùng Trương Tâm Anh đang nháo.


- Ta giúp ngươi xoa xoa.


Trương Tâm Anh nói xong bắt đầu giúp hắn xoa xoa eo.


- Dễ chịu a
- Không ...!Ngươi xoa quá mạnh.


- ...!
Trương Tâm Anh nghe vậy giảm nhẹ một chút lực đạo.


- Hiện tại được đi ?
- Quá nhẹ.


- ....!
- Bây giờ thế nào ?
- Quá mạnh.



- ....!
- Hạo Thiên.

.

.

Ngươi biết hay không.

.

Ngươi bây giờ bộ dáng, rất dễ bị đánh.


Trương Tâm Anh một bên giúp hắn xoa xoa , một bên nhẹ giọng nói.


Một hồi nhẹ , một hồi mạnh ....!Căn bản là không thể phục vụ được.


Hạo Thiên thật ra cũng chỉ là chọc ghẹo nàng một chút.

Bản thân vốn dĩ bị bấu véo không ít.

Nào là Lý Minh Nguyệt , Mộ Khuynh Thành ...!Mấy cái người này người nào không bấu véo hắn.


- Tốt rồi.

Không đùa ngươi.


Hắn cười cười nói.


Lúc này ngoài cửa một nữ nhân đi vào bên trong.

Nữ nhân khoảng chừng hơn ba mươi tuổi , trên thân mặc một cái áo da màu đen , một cái váy ngắn bó sát.

Tất chân , giày cao gót đày đủ.


Nàng dung mạo bình thường , không có quá khiến người chú ý.

Nhưng riêng mái tóc lại khiến Hạo Thiên vô cùng chú ý.


Màu vàng hơi làm quăn mái tóc.

Phần đuôi tóc một bên nhuộm xanh , một bên nhuộm hồng.

Nhìn kiểu tóc vô cùng giống một cái nhân vật trong phim mà lúc cùng Lý Minh Nguyệt đi xem phim nhìn thấy.


Hừ ...!
Một tiếng hừ lạnh vang lên , ngay sau đó Hạo Thiên vội vàng thu hồi chính mình tầm mắt.

Bởi vì hắn cảm nhận được sống lưng phát lạnh , Trương Tâm Anh mấy ngón tay đã đặt trên eo hắn , hình thành bấu véo tư thế.


Nàng lườm lườm hắn , hỏi :
- Đẹp mắt ?
- Không có đẹp.


- Thật không có.


- ....!
Hạo Thiên đưa tay véo véo nàng hai má , cười nói :
- Bình dấm chua , ngươi lại ghen cái gì ? Ta xem là xem người ta tạo hình , ngươi không thấy rất đặc biệt ?
Trương Tâm Anh bĩu môi , nói :
- Tạo hình ? Ngươi thích như vậy tạo hình sao ? Có muốn hay không cần ta giúp đỡ ngươi cùng người ta làm quen ?
- Thích cái đầu ngươi.


Hạo Thiên buồn cười đưa tay gõ gõ đầu nàng một cái.


- Đi lấy cho gia chai nước lạnh a.


Phục vụ viên.


- Phục vụ viên ?
Trương Tâm Anh sững sờ.

Phục vụ viên ? Nàng ?
- Này , ngươi có định hay không bán hàng a.


Hạo Thiên cười cười nói.

Vừa rồi Lý Minh Nguyệt phát tới tin nhắn.

Hắn cũng không thể ở ngay trước mặt Trương Tâm Anh xem a.


- Hừ.

Ngươi giỏi a.


Trương Tâm Anh hừ hừ một tiếng , sau đó chạy ra ngoài.


Hạo Thiên liền tận dụng thời gian xem xét Lý Minh Nguyệt tin tức.


Lý Minh Nguyệt : Hạo Thiên , ngươi đang ở đâu a.


Hạo Thiên : Có việc gì sao bảo bối ?
Cơ hồ là mười giây sau Lý Minh Nguyệt liền trả lời.


Lý Minh Nguyệt : Không có.

Chỉ là nhớ ngươi.


Hạo Thiên : Mới vài tiếng trước còn gặp , ngươi nhớ gì a bảo bối.


Lý Minh Nguyệt : Một giờ không gặp như cách ba thu.

Lão công ngươi không nhớ ta sao ?
Hạo Thiên : ....!
Lý Minh Nguyệt : Lát nữa nhớ về sớm ăn cơm.

Ta hôm nay mới học được vài món mới.


Hạo Thiên : Bảo bối ngươi xác định ăn được ? Không giống như lần trước ?
Hạo Thiên nghi ngờ hỏi.

Lần trước Lý Minh Nguyệt cũng học tập làm món gì của nước ngoài.

Kết quả ăn không trôi nuốt không vô.


Lý Minh Nguyệt : Hừ ...!Lần trước còn không phải là do ngươi làm loạn ?
Liếc nội dung tin nhắn , Hạo Thiên khoé miệng hơi nhếch lên.


Sự tình lần trước chính là Lý Minh Nguyệt mải mê học tập món mới.

Bắt đầu thực hành thì Hạo Thiên đúng lúc trở về , thế là hắn từ phía sau ôm lấy nàng , không ngừng giở trò đồi bại.


Kết quả thì là nàng không tập trung được , đồ ăn toàn bộ báo hỏng.

Ăn không được.


Cùng Lý Minh Nguyệt nói chuyện phiếm vài phút thì Trương Tâm Anh đi vào.


Nàng trên tay cầm một chai nước lọc cùng một cái cốc đá.


- Cửa hàng hết nước lạnh.

Mong quý khách thông cảm , dùng tạm nước đá.


Trương Tâm Anh giống như in một cái phục vụ viên chuyên nghiệp ở mấy nhà hàng lớn.

Đi tới bên cạnh Hạo Thiên , đặt đồ vật lên mặt bàn.

Sau đó hai tay để trước bụng , ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn.


- Ân , biểu hiện không tệ.

Rất chuyên nghiệp.


Hạo Thiên hài hước cười gật đầu nói.


- Ngươi hài lòng sao , quý khách ?
- Hài lòng , hài lòng ...!
Trương Tâm Anh sau khi thấy hắn gật gật đầu.

Nàng đi tới trước mặt hắn , hai tay xoè ra , bộ dạng đòi tiền ý vị.


- Thanh toán ?
Cười cười nhìn nàng , hắn lắc đầu nói :
- Không có tiền.


- Muốn quỵt nợ ?
Trương Tâm Anh mặt không đổi sắc hỏi.


Nàng dạng này diễn kỹ , Hạo Thiên không thể không dựng lên ngón cái khen ngợi.

Quá giống một cái nhân viên bán hàng biểu lộ nên có.


- Không có tiền lời nói , làm công trả nợ a.


Chỉ thấy nàng không chút khách khí nào ngồi xuống bên cạnh Hạo Thiên.

Hai chân dài gác lên trên mặt bàn , bắt đầu hất cằm sai khiến :
- Tới , cho lão nương xoa bóp.


Hạo Thiên liếc liếc nàng đôi chân dài , khẽ cười một tiếng , sau đó đưa tay bắt đầu nắn bóp lấy.


Không thể không nói nàng hai chân đẹp đẽ vô cùng.

Thon dài , trắng nõn.

Chạm vào sau khi rất mềm mại , có lực đàn hồi cực cao.

Hắn bắt đầu chuyên tâm xoa bóp , mà Trương Tâm Anh cũng nhắm mắt lại , một bộ hưởng thụ lấy.


..................................!
- Uy uy ....!Tay ngươi mò đi đâu.


Hơn mười phút sau đó , Trương Tâm Anh không khỏi nguýt nguýt người bên cạnh mình.


Cái này người ở mười phút trước đó còn thành thật cho mình bóp chân.


Nhưng mười phút về sau bắt đầu không thành thật.

Hai cái móng heo dần dần hướng về phía bên trên đi tới.

Hiện tại đã ở nàng trước ngực.


- Xoa bóp a.

Ngươi lại không nói chỉ xoa bóp cái nào vị trí.


Hạo Thiên sắc mặt nghiêm túc nói.

Hai bàn tay hắn đã cách lớp quần áo nắn bóp nàng bộ ngực.


Trương Tâm Anh nghĩ nghĩ , cũng cảm thấy hắn có lý.



Không đúng.


Ta nhổ vào.


Rõ ràng sờ mó chính mình ngực , lại như vậy nói được có lý.

Nàng không khỏi lau mắt mà nhìn hắn.


- Không cần ngươi xoa.

Ngươi là cái lớn móng heo.


Trương Tâm Anh gạt tay hắn ra.

Ngồi dậy sửa sang lại một chút bản thân quần áo.


................................!
Một tiếng sau đó thì Hạo Thiên cùng Trương Tâm Anh dắt tay nhau đi dạo.

Cũng không phải là đi đâu rất xa , chỉ quanh quẩn ở cái hồ nước cạnh nhà nàng.


Hai người sóng vai đứng bên cạnh hồ nhìn ngắm mặt nước trong vắt , từng người đều có chính mình suy nghĩ riêng.


- Tiểu Anh.


- Tường Vi , ngươi sao lại ở đây ?
Thanh âm vang lên kéo Hạo Thiên ra khỏi những suy nghĩ.

Quay đầu nhìn sang thì thấy một nữ nhân đang đi tới cùng Trương Tâm Anh trò chuyện.


Gần một mét sáu thân cao , dung mạo không tính rất xinh đẹp , nhưng cũng là vịt trong bày gà.

Ở trong đám đông cũng có chút nổi bật
Tuổi tác cùng Trương Tâm Anh tương tự , hơn nữa qua Trương Tâm Anh thái độ hiển nhiên là hai người quen biết nhau.

Có lẽ là bạn học đi.


Hạo Thiên nhanh chóng làm ra phán đoán.


Bên kia cái được gọi là Tường Vi nữ sinh không có đáp lời Trương Tâm Anh , mà là nhìn Hạo Thiên ngây người.

Hai mắt phát sáng chủng loại kia.


Hai người không biết thì thầm to nhỏ gì đó , chỉ thấy Tường Vi hưng phấn hô lên :
- Quá đẹp rồi , ta Thẩm Tường Vi lần đầu tiên phát hiện , nguyên lai nam sinh có người đẹp trai như vậy.


Trương Tâm Anh lắc lắc đầu , Hạo Thiên người này dung mạo liền là nàng cũng không thể chống đỡ được.

Thẩm Tường Vi dạng này hoa si biểu hiện cũng không có gì không hợp lý.


Kéo Thẩm Tường Vi tới trước mặt Hạo Thiên , giới thiệu nói :
- Nàng là Thẩm Tường Vi , ta khuê mật.


- Đây là Hạo Thiên , ta bạn trai.


Hạo Thiên gật đầu nở nụ cười nói :
- Ngươi tốt.


Thẩm Tường Vi khuôn mặt đỏ lên , giống như xấu hổ mà gật gật đầu.


Sau đó chỉ thấy nàng kéo Trương Tâm Anh lùi lại phía sau vài bước , vụng trộm nhìn Hạo Thiên , nhỏ giọng nói :
- Tiểu Anh , ngươi lúc nào lừa gạt được cái soái ca a ?
Trương Tâm Anh nhìn thoáng qua Hạo Thiên , nhỏ giọng nói :
- Ta Cái gì lừa gạt , là hắn theo đuổi ta.

Ta chịu không nổi hắn phiền cho lên mới đồng ý.


Trương Tâm Anh giọng nói rất nhỏ.

Bởi vì nàng sợ Hạo Thiên nghe thấy chính mình nói dối , khi đó nhiều xấu hổ.