Đô Thị Kỳ Tình Truyện

Chương 34: Chương 31-1



Diệt Huyết Sát, ngao du Địa Phủ dần lộ chân tướng. Sinh con sáng tỏ được thân thế, cuộc sống trở lại như cũ.

Hứa Già nhanh trí nói với Tống Nhã: "Tống Nhã à, không phải em biết ly hồn sao? Chướng Nhãn Pháp* này không có tác dụng với hồn phách, em thử ly hồn xem, sau đó ra ngoài tìm viện trợ."

*Phép thuật che mắt.

Tống Nhã gật đầu, hai người chạy đến một lớp học nhìn có vẻ an toàn. "Em đi rồi, chỉ còn lại mình chị thì liệu có sao không? Chẳng may..." Tống Nhã lo lắng hỏi.

"Đừng lo cho chị, Quan Tam đã cho chị mặc Hoàng kim Bạch Giáp rồi. Thừa dịp Huyết Sát vẫn chưa hoàn toàn khống chế cả trường, em nhanh ra ngoài đi. Còn chần chừ nữa thì càng thêm nguy hiểm." Hứa Già cực kỳ sốt ruột. Tống Nhã nghe lời, nàng ngồi vào ghế rồi nhắm mắt bất động.

Thời gian như ngừng trôi, Hứa Già trông giữ thân xác Tống Nhã, không ngừng nhìn điện thoại di động, sóng điện thoại vẫn không hiện lên. Hứa Già bất an ngồi im một chỗ, khắp phòng học tối đen, nàng muốn bật đèn nhưng tay chân mềm nhũn, không có sức lực để đứng dậy, chỉ có thể nương theo ánh sáng yếu ớt trong điện thoại di động mà tự an ủi chính mình.

Soạt soạt soạt. Một âm thanh từ xa truyền đến, Hứa Già đã quá quen với âm thanh này, tóc gáy nàng dựng đứng, da đầu như tê dại, nàng lùi về phía sau theo bản năng. Kẽo kẹt. Cánh cửa phòng học từ từ mở ra, Hứa Già hoảng sợ, nàng trợn tròn mắt nhìn cái khối đen ngòm ngoài cửa. Không rõ đã qua bao lâu, nàng chỉ cảm thấy mình như vừa tắm xong, toàn bộ quần áo trên người đều ướt đẫm mồ hôi.

Một cái xúc tu duỗi vào trong phòng, như thể nó có mắt vậy, cứ đi thẳng về phía Hứa Già. Hứa Già che chắn thân xác Tống Nhã ở sau lưng, vung tay loạn xạ không cho xúc tu tới gần. Xúc tu đến gần Hứa Già thì giảm tốc độ, chờ đến khi nàng kiệt sức thì bất chợt đâm tới, lúc gần tiếp xúc được thì bỗng lùi về. Quanh người Hứa Già tỏa ra ánh kim nhàn nhạt, nàng biết Hoàng kim Bạch Giáp của Quan Tam đang bảo vệ mình. Vừa định thở phào, đột nhiên xúc tu đi vòng qua thân thể nàng, hướng về phía thân xác Tống Nhã. Hứa Già kinh hoàng, nàng không kịp nghĩ ngợi mà vươn tay ra, nhưng tốc độ của nàng đâu thể nhanh bằng xúc tu được. Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, đúng lúc xúc tu sắp chạm vào thân thể Tống Nhã thì đột nhiên khựng lại. Hứa Già không hiểu tại sao xúc tu bất động, nàng nhìn lại, lập tức khiếp sợ đến mức suýt ngất xỉu. Một cái móng vuốt nhỏ xíu đang kéo cái xúc tu, dĩ nhiên đây chưa phải là điều kinh khủng nhất, kinh khủng nhất chính là cái móng vuốt đó đi ra từ chính giữa bụng bầu của nàng, ngay sau đó có tiếng trẻ em cười "khanh khách". Hứa Già thở hổn hển, nàng cực cực cực kỳ muốn bất tỉnh luôn cho rồi, nhưng mà... Ai dà, nàng không ngừng thầm mắng Quan Tam, sống chung với người phụ nữ thô lỗ kia khiến thần kinh của nàng cũng cứng cỏi nhiều rồi.

Cái xúc tu kia dường như cũng hoảng sợ, cố sức tránh thoát rồi biến mất không dấu vết, phòng học lại yên tĩnh như cũ. Hứa Già không biết phải làm sao, nên làm gì bây giờ? Có kiểu em bé ra đời như vậy sao? Đứa bé tự mình chui ra ngoài, liệu mình có gặp nguy hiểm gì không đây? Sao giờ này Quan Tam vẫn chưa tới?

Dường như đã qua một lúc lâu, có tiếng bước chân chạy dồn dập, giọng nói oang oang của Quan Tam vang lên: "Hứa Già! Tôi tới rồi, đừng sợ." Cô chạy vọt vào, định ôm vợ mình thì bị một luồng sức mạnh đẩy ra khiến cô té dập mông xuống đất, lập tức cô nổi giận: "Mẹ kiếp! Đứa nào vậy hả?"

"Là nó..." Hứa Già nghẹn ngào nói, chỉ tay vào bụng mình. "Liệu em có chết không?"

Quan Tam trừng mắt há hốc miệng, ngây người trong giây lát rồi bò dậy, cô vươn tay chạm vào móng vuốt nhỏ, xoa xoa. "Cái này... là gì thế?"

"Trời ơi!" Tống Nhã đã hoàn hồn, nàng nhảy dựng lên, sửng sốt nói: "Hứa Già tỷ à, chị sắp sinh phải không? Chị sinh ra cái gì vậy?"

Hứa Già gần như suy sụp, Quan Tam vội đỡ nàng ngồi xuống, trấn an: "Vợ à, em đừng sợ. Tôi sẽ đưa em vào bệnh viện ngay đây."

"Vào bệnh viện? Mẹ ơi, bác sĩ nhìn thấy thì chết ngất đó." Tống Nhã nói thẳng ra khiến Quan Tam trừng mắt nhìn: "Bác sĩ thì phải có trách nhiệm chăm sóc bệnh nhân, máu chảy đầm đìa cũng không sợ thì sợ gì đỡ đẻ chứ?"

Đỡ đẻ quái vật thì chẳng lẽ con người không sợ chắc? Tống Nhã không dám nói nữa. Lúc này Lý Thiếu Dị và Thành Đông cũng chạy vào. Tống Nhã nhìn ra sau lưng anh nhưng không thấy ai, nàng khó hiểu hỏi: "Đội trưởng Lý à, không phải anh dẫn theo đồng môn tới tiêu diệt Huyết Sát sao? Người đâu rồi?"

"Đừng nhắc nữa. Tôi gọi điện thoại cho bọn họ, bọn họ nói không phải nhân vật nổi tiếng mời thì không đi, không muốn hạ thấp danh dự bản thân. Mẹ kiếp! Đạo lý gì thế này? Làm cái gì cũng đều đòi hỏi danh lợi. Mẹ nó!" Lý Thiếu Dị phẫn uất nói: "Hiện giờ toàn bộ trường học này đã bị Huyết Sát khống chế rồi, nhưng vẫn còn lại một ít sinh viên. Tôi đã nhờ Bao Viên bố trí trận pháp ở thao trường, Bao Viên nói trận pháp này giống như vòng bảo hộ, giúp chống lại tổn thương từ Huyết Sát. Chúng ta chia ra tìm người đi, sau đó tập hợp lại ở thao trường."

Tống Nhã lo ngại hỏi: "Đội trưởng Lý tin tưởng Bao Viên sao?"

"Không tin cô ta thì tôi còn biết tin ai khác đây?" Lý Thiếu Dị bất đắc dĩ nói, hướng Quan Tam yêu cầu: "Phiền cô đưa Hứa Già ra ngoài, đánh lạc hướng chú ý của Huyết Sát, như vậy đám sinh viên sẽ an toàn hơn chút. Tôi đã điều tra vụ án bốn năm trước ở đại học N rồi, tìm được hồ sơ của Lam Hinh thì phát hiện bát tự cô ấy cực âm, là đại bổ với Huyết Sát. Cho nên Huyết Sát mới tấn công cô ấy."

Quan Tam hất hàm: "Vợ tôi sắp sinh rồi mà còn phải làm mồi nhử sao? Tôi không đồng ý."

"Quan Tam à, nếu thế thì... cô bế Hứa Già thu hút sự chú ý của Huyết Sát. Chút nữa hai cô đến bệnh viện sinh con thì tôi sẽ bao hết toàn bộ chi phí." Lý Thiếu Dị đã qua lại với Quan Tam khá lâu, nên biết cách dụ dỗ cô. " Yên tâm đi, Hứa Già không chảy máu, lại không thấy vỡ ối, chắc chắn là chưa sinh ngay đâu." Lý Thiếu Dị âm thầm tự khinh bỉ mình, rõ ràng là nói dối không chớp mắt.

"Vợ à, nếu em kiên trì được thì giúp họ một chút nhé. Nếu không chịu đựng được thì chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay lập tức." Quan Tam không dám thoái thác, trưng cầu ý kiến hỏi Hứa Già. Kỳ thực Hứa Già vốn lo lắng không yên, nhưng thân thể cũng không có cảm giác gì quá đau, nàng miễn cưỡng gật đầu.

Lúc nhóm Lý Thiếu Dị đã tập hợp được tất cả mọi người vào trong trận pháp của Bao Viên, khắp trường học đã đen thui, đưa tay ra không thấy năm ngón. Bao Viên niệm chú, chính giữa trận pháp tỏa ra ánh sáng thành hình cái lồng, bao phủ tất cả mọi người. Người bình thường sợ đến choáng váng, Lý Thiếu Dị phải liên tục trấn an.

"Chúng tôi muốn sinh con, đi trước đây." Quan Tam luôn luôn không biết thức thời, thích làm gì thì làm.

"Không được đi. Ma trành nhiều như thế thì chứng tỏ Huyết Sát đã thả toàn bộ ma trành ra rồi. Cô không sợ nhưng Hứa Già thì khác, Hoàng kim Bạch Giáp có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là phàm vật, không chống lại được hết ma trành đâu. Huống chi Huyết Sát lại mạnh như thế." Bao Viên chỉ tay ra bên ngoài. Trong bóng đêm, rất nhiều cái bóng trắng bơi đến, tụ tập càng lúc càng đông, bao vây hết cả quang khuyên*. Một tiếng gầm từ xa truyền đến, đám ma trành như nhận được mệnh lệnh, lập tức nhào tới. Có tiếng "kèn kẹt" vang lên, dường như đám ma trành đang cắn quang khuyên, dần dần quang khuyên xuất hiện những lỗ thủng nhỏ.

*Vòng tròn ánh sáng.

"Bao Viên! Cô xong chưa hả? Tránh ra, xem tôi đây!" Quan Tam muốn hiện bảo bối ra, chưa kịp lên tiếng thì Bao Viên đã ngăn lại: "Ma trành đều là những oan hồn vô tội, bảo bối của cô mà xuất ra thì họ sẽ hồn phi phách tán mất, sẽ khiến trời phạt đấy."

"Mẹ kiếp! Chúng ta sắp toi rồi, còn lo gì đến trời phạt nữa chứ?" Quan Tam nhảy dựng lên, định xông ra. Bao Viên kéo cô lại, không nhanh không chậm nói: "Trời phạt thì sẽ khiến con người gặp tai ương, như động đất, lũ lụt... Một mình cô không đối phó nổi đâu."

"Cô nói vậy thì Thần cũng nghĩ thế sao? Chúng ta làm vậy cũng vì muốn cứu người, bọn họ sẽ hiểu cho ta thôi." Quan Tam khó hiểu nói.

"Ai dà... Thiên giới đều cao cao tại thượng. Người phàm như chúng ta làm sao hiểu được suy nghĩ của họ chứ? Tôi đã nói với cô là..." Bao Viên lại gần Quan Tam mà lải nhải, được nửa chừng thì Lý Thiếu Dị ngắt lời: "Hai cô à, bây giờ không phải là lúc để nói chuyện trên trời dưới đất. Nghiêm túc một chút đi. Tôi van các cô đấy, nếu tất cả mọi người đều an toàn trở về, tôi sẽ mời hai cô đi ăn một bữa ở nhà hàng sang trọng."

Hai người nghe xong nuốt nước miếng, Quan Tam nhìn Bao Viên: "Tôi nhớ trước đó cô dùng kiếm đánh Huyết Sát được mà?"

"Hả? Lại phải trích máu sao?" Bao Viên vô thức che lại cây "đũa trúc" cắm trên đầu. Tống Nhã đá cô, thừa dịp sơ hở vội rút ra cây "đũa trúc", nàng tóm chặt cánh tay Bao Viên. Tập trung hết toàn bộ oán hận suốt mấy ngày qua mà cắn mạnh. Bao đạo trưởng rơi nước mắt, cam chịu thoa máu lên đũa trúc rồi niệm chú, Thanh Phong Kiếm thình lình xuất hiện. Bao Viên đưa thanh kiếm cho Quan Tam: "Cô tìm Huyết Sát đi. Tôi phải ở lại duy trì trận pháp, nếu không quang khuyên mà vỡ thì bọn họ sẽ chết mất."

"Tìm đâu bây giờ? Cả cái trường rộng như thế thì sao tìm được?" Quan Tam bối rối.

"Huyết Sát rất xảo quyệt, chắc chắn nó đang đứng giữa đám ma trành. Cô phải dùng bảo bối xuyên thấu mới thấy được, dù sao thì nó khác với ma trành." Bao Viên nhỏ giọng dặn dò. "Cô nhanh lên chút nhé, quá nhiều ma trành bao vây cắn quang khuyên, tôi không cầm cự được lâu đâu."

Quan Tam kiên định gật đầu: "Cô nhất định phải bảo vệ vợ tôi cho tốt đấy." Dứt lời, cô chạy ra khỏi quang khuyên. Giống như là chạy vào khu phố sầm uất vậy, nơi nơi đều là "người". Quan Tam lo lắng, gương mặt đám "người" này đều vô cảm, không thấy có gì khác biệt, rốt cục đâu mới là Huyết Sát đây?

Bên này Quan Tam đang nóng ruột, bên kia Bao Viên cũng đang khổ sở. Lỗ hổng trong quang khuyên đang từ từ rộng ra, Lý Thiếu Dị và Thành Đông cùng xuất trận, giúp Bao Viên lấp lại khe hở. Cả ba người toát cả mồ hôi, thủ mang cước loạn*, nhưng vẫn không ngăn được kẽ hở to dần lên.

*Lúng ta lúng túng.

Mọi người gần như tuyệt vọng, lúc này Bao Viên hét lớn: "Mẹ nó! Bà đây không phát uy thì coi bà là gấu trúc à?" Cái đạo bào mà Bao Viên luôn miệng thà chết không chịu cởi ra, nay đã bị cô ném ra phía trước. Bao Viên chắp hai tay, miệng lẩm bẩm. Đạo bào đột nhiên tỏa kim quang, văn tự hiện lên dày đặc, sáng chói đến mức muốn mù mắt mọi người. Đạo bào dần dần trở nên trong suốt, hóa thành một vệt sáng dung nhập vào quang khuyên khiến đám ma trành bị bắn ngược lại. Mọi người cực kỳ hớn hở, Tống Nhã định khen ngợi cô hai câu, chợt thấy toàn thân Bao đạo cô bất động, trên mặt bắt đầu xuất hiện những hoa văn đen, từng hoa văn chảy ra chất lỏng màu đen. Trong lòng Tống Nhã vang lên tiếng "thình thịch", nàng run run vươn tay chạm vào chất lỏng đen kia, chất lỏng đen chảy vào tay nàng liền hóa thành màu đỏ tươi. Tống Nhã ôm cổ Bao Viên, kêu gào: "Bao Viên, cô sao vậy? Tỉnh lại đi, đừng làm tôi sợ mà."

Tống Nhã kêu khàn cả giọng kích thích đến Quan Tam. Cô càng thêm sốt ruột, giống như con ruồi mà chạy tán loạn. Huyết Sát ở đâu? Đầu não Quan Tam nóng lên: "Ta sẽ giết hết các ngươi. Thỉnh bảo bối..." Chợt khựng lại, Quan Tam phát hiện trong đám ma trành có một con không tấn công quang khuyên như những con khác, chỉ đứng yên một chỗ. Rốt cục cô hiểu ra Huyết Sát khác ma trành ở chỗ nào, hóa ra chỉ có con mắt nó là di chuyển thôi. Không chút chần chừ, cô vung kiếm đâm tới.

Huyết Sát cười u ám: "Ngươi nghĩ ta sợ ngươi như những lần trước sao? Ta đã ăn hết 9999 tinh phách rồi, chỉ cần ăn thêm vợ ngươi thì sẽ chẳng còn ai trong thiên hạ này là đối thủ của ta." Vô số xúc tu tuôn ra khỏi thân thể nó, bao bọc quanh người Quan Tam. Quan Tam không thể nào đánh hết được, diệt được cái phía trước nhưng không diệt hết được phía sau, những chiếc xúc tu cứ nhắm vào mặt cô mà tấn công, đến mức cô không có thời gian niệm chú để khởi động bảo bối.

Bên kia, tiếng gào tê tâm liệt phế của Tống Nhã vang lên: "Bao Viên, cô tỉnh lại đi mà... Cô...chỉ cần cô tỉnh lại thì tôi sẽ đáp ứng, sẽ nguyện ý làm bạn gái cô... Tôi muốn làm bạn gái cô, thật sự... tôi thích đánh cô mắng cô, không có cô tôi không chịu được. Tôi không cho phép cô rời bỏ tôi, cô quá tàn nhẫn... Tôi không cho phép, không đồng ý... Quan Tam!! Cô nhanh đến xem Bao Viên đi!! Ai cứu...cứu cô ấy với??"

Tiếng khóc này khiến Quan Tam bực dọc, cô rống lên: "Đừng gào nữa!! Cô ta như thế mà cũng có người thích à?" Bắt được sơ hở, Huyết Sát vung xúc tu đánh lén, nhằm vào viên hắc châu trên đỉnh đầu Quan Tam mà chém đứt nó. Hạt châu lăn lông lốc dưới đất, nằm cách xa Quan Tam một đoạn, không thể tìm đến mà nhặt lên được. Hứa Già thấy hết toàn bộ, đáy lòng nàng như bị ai đó bóp chặt, cái bụng cũng đau đớn.

Huyết Sát cười điên cuồng: "Xem ngươi có bản lãnh gì nữa không? Chịu chết đi!!" Tất cả xúc tu đung đưa đồng loạt tấn công về phía Quan Tam.

"Vậy sao?" Giọng Quan Tam khàn khàn, âm thanh trầm thấp khác hẳn với mọi khi. Đôi mắt vốn bị hắc châu phong ấn từ từ mở ra, lộ ra đôi con ngươi đỏ ngầu. Trên trán dần nhô lên hai khối u bướu, to bằng nắm tay trẻ con, hai cái sừng cong dài một thước chợt chui ra khỏi khối u. Ngay sau đó móng tay cô dài ra thành móng vuốt, khuôn mặt đổi màu xanh chàm, răng nanh dài đến lộ cả ra ngoài, sau lưng cô phát ra hai tiếng nổ lớn, một đôi cánh đen khổng lồ xòe ra, hệt như một con Côn Bằng [1]. Tất cả mọi người kinh hoàng, Huyết Sát cũng hoảng sợ lùi bước, định quay đầu bỏ chạy thì phát hiện mình đã bị bao vây. Hoa Nam, Lang Băng, Mao Thuận, Hồ Xuân Phương, Lang Uy và mười mấy con yêu quái khác đều cười mỉm đi tới.

"Các ngươi muốn gì hả? Không phải yêu quái và quỷ không can hệ với nhau sao? Các ngươi muốn phá bỏ quy củ à?" Huyết Sát ra vẻ trấn định hỏi.

"Chúng ta đúng là không được xen vào chuyện của quỷ, nhưng mà bằng hữu gặp nạn thì chúng ta không thể làm ngơ." Mao Thuận phe phẩy đầu.

"Ôi chao! Quan Tam à, tôi cứ thắc mắc mãi tại sao không nhìn ra được nguyên thể của cô. Hóa ra là bị pháp bảo phong ấn." Hoa Nam chăm chú quan sát, tấm tắc nói.

"Các người thấy cô ấy giống cái gì?" Hồ Xuân Phương thích thú hỏi.

Lang Uy tỉ mỉ dò xét, nói: "Có vẻ là thể hỗn hợp."

"Có phần giống Nhai Tí [2], lại có chút giống Cương Thi." Lang Băng suy đoán.

Đám yêu quái nghị luận ầm ĩ. Đột nhiên có một người xông ra, kéo tay Quan Tam, nước mắt lưng tròng, hỏi: "Cô là Mao Mao Trùng* đúng không?"

*Sâu róm.

Lũ yêu quái nhìn lại, đó là một vị đạo cô có khuôn mặt chữ điền, khoảng chừng ba mươi tuổi. "Cô là ai?" Quan Tam đẩy người đó ra. Mao Mao Trùng? Đó là tên người à?

"Tôi là bằng hữu của mẹ cô. Tôi tìm cô đã lâu lắm rồi, năm đó chính tôi lôi cô ra từ trong bụng mẹ cô. Nếu không nhờ có ma khí dày đặc ở đây, tôi sợ cả đời không tìm được cô nữa. Tôi tên Bao Phương, là đạo sĩ phái Long Hổ của chùa Long Hổ trên núi Long Hổ." Cái vị đạo cô này có tính cách không khác gì Bao Viên.

"Cô biết mẹ tôi sao?" Quan Tam kích động, nắm lấy cổ áo Bao Phương.

"Nói đúng hơn là tôi chỉ biết mỗi người mẹ Cương Thi của cô thôi, còn người mẹ Nhai Tí của cô thì tôi nghe mẹ Cương Thi nói..." Bao Phương đang nói, Tống Nhã kêu gào đến lạc cả giọng: "Cô với Bao Viên có quan hệ gì? Cô cứu cô ấy được không?"

Lúc này Bao Phương mới chú ý đến Bao Viên nằm dưới đất, cô vội vàng chạy nhào tới: "Đồ đệ à, sao lại cởi đạo bào ra thế? Không phải ta đã nói với con là không được cởi nó ra bất cứ lúc nào mà? Sao con không nghe ta..."

Tống Nhã sốt ruột: "Cô đừng lải nhải nữa có được không? Mau nghĩ cách cứu đi!! Đạo bào của cô ấy biến thành quang khuyên rồi, làm sao để lấy ra đây?"

"Biến thành quang khuyên rồi thì làm sao mà lấy ra được? Đúng rồi, Quan Tam đã hiện nguyên hình, Trấn Hồn Châu cũng có thể trả lại cho Bao Viên rồi, vậy châu ngọc kia đâu rồi?" Bao Phương tìm khắp tứ phía.

Sở Bất Cụ nhặt hắc châu lên, ném cho Bao Phương: "Tôi nghe nói châu ngọc này là bảo bối của Địa Tạng Vương, Bao Viên và Địa Tạng Vương có quan hệ gì vậy?"

Bao Phương đặt châu ngọc để trước ngực Bao Viên, châu ngọc dần dần dung nhập vào cơ thể cô, lập tức những vằn hoa văn đen cùng dịch thể biến mất, nhưng người vẫn không tỉnh lại. Bao Phương vỗ vỗ đầu đệ tử, vạch mắt cô ra để bắt mạch, nhíu mày: "Không xong, hồn phách ly thể rồi. Tôi nghĩ nó đã bị đưa về tầng 18 địa ngục rồi."

"Không phải chứ? Bây giờ vẫn còn là ban ngày, Quỷ Môn Quan vẫn chưa mở mà? Làm sao mà cô ta xuống địa ngục được?" Tiểu Ô đưa ra nghi vấn.

"Bao Viên là người đặc biệt, thực tế nó chính là một nửa hồn phách của Địa Tạng Vương. Mà Địa Tạng Vương... ai dà. Khó nói lắm, dù sao thì hồn phách của nó có thể trực tiếp xuống thẳng địa ngục đó." Bao Phương không nghĩ ra được biện pháp nào, khẩn cầu: "Nếu muốn nó quay về thì phải xuống 18 tầng địa ngục đưa lên. Các cô là bằng hữu của nó thì giúp nó với! Đồ đệ tôi là người tốt."

"Bằng hữu thì dĩ nhiên sẽ cứu rồi. Nhưng mà chúng ta cần phải giải quyết cái thứ kia đã." Quan Tam chỉ tay vào Huyết Sát. "Chết đi!!"

Huyết Sát biết là có mọc cánh cũng không thoát, vội vàng quỳ thụp xuống, đau khổ van xin: "Xin đừng giết tôi! Thật ra tôi cũng không hề muốn biến thành như vậy đâu. 20 năm trước tôi vô tình giết người, kết quả bị xét tử hình. Tôi không phục, muốn chuyển thế đầu thai, nhưng cái đám họ Sài cùng họ Toàn không rõ từ đâu mà có Chiêu Hồn Phiên [3] triệu hồi tôi. Từ đó về sau bọn họ lợi dụng tôi làm việc xấu nhiều lần, tôi cũng là bị bọn họ áp bức nên mới phản kháng giết họ."

"Ngươi ăn gần một vạn linh hồn rồi thì sẽ không ai biết chắc? Cứ cho là không ai biết Huyết Sát, nhưng một vạn người mất tích thì không có khả năng không ai nhận ra được. Chả lẽ cảnh sát không điều tra hả?" Hướng Tiểu Xảo lắc đầu hỏi.

"Có người báo án thì cảnh sát mới chịu tham gia." Hùng Đại Phát tiếp lời.

Lão Ô cũng nói: "Nhưng mà... đông người sống trong thành phố như thế. Mọi người đều luôn đóng kín cửa, không tiếp xúc thì ai quản ai chứ? Suốt hai mươi năm mà mới có gần vạn người mất tích, thì cũng không tính là nhiều lắm."

Quan tam vốn rất nhẹ dạ, thấy Huyết Sát khẩn cầu van nài, lại nhìn đám yêu quái: "Các người tính xem nên làm gì đây?" Cô bất cẩn, không để ý đến ánh mắt Huyết Sát lóe lên một tia hung tàn.

Đám yêu quái nhìn nhau, Huyết Sát nhân cơ hội này tấn công Hứa Già. Mục đích của nó rất đơn giản, hấp thụ được Hứa Già thì công lực sẽ tăng lên gấp bội, không kẻ nào là đối thủ của nó. Mọi người không kịp phản ứng, tưởng chừng Huyết Sát thành công rồi, chợt có tiếng cười của trẻ con vang lên. Huyết Sát cảm thấy có một sức mạnh nào đó ngăn cản, "cao lương mỹ vị" chỉ cách trong gang tấc nhưng lại không chạm tới được. Một cái móng vuốt nhỏ chắn ngang giữa Huyết Sát và Hứa Già, không để cho mẹ nó chịu bất cứ tổn thương nào.

Quan Tam thịnh nộ, cô vung móng vuốt xé nát Huyết Sát rồi nuốt nó vào bụng. Đợi đến khi mọi chuyện gần xong thì Bao Phương mới chịu lên tiếng: "Đừng có ăn! Huyết Sát mà chết thì ma trành mất khống chế, chúng sẽ chạy tán loạn ra ngoài gây họa cho con người mất." Đám yêu quái đồng thời trắng mắt liếc cô, trong đầu đều chung một ý nghĩ. Quả nhiên là sư đồ của Bao Viên!!

Huyết Sát xong đời, ma trành chạy tán loạn. Mây đen bao quanh trường dần dần tan biến, Bao Phương gấp gáp, ra lệnh với đám yêu quái: "Mọi người phụ giúp một tay đi, bắt lại đám ma trành!"

Lão Ô nói: "Gần vạn con ma trành đó, chúng tôi có năng lực lớn hơn nữa thì cũng không bắt hết được."

"Hơn nữa ma trành sợ ánh sáng mặt trời. Chắc chắn sẽ trốn vào những nơi ngóc ngách, sao mà tìm được chứ?" Hùng Đại Phát phụ họa.

"Cũng phải tìm cho bằng được. Đám ma trành này đều bị nhiễm sát khí Huyết Sát, nếu bị người nào đó lợi dụng thì sẽ thành Huyết Sát thứ hai mất." Bao Phương không quên sứ mạng của mình, van xin bầy yêu quái.

"Lúc nãy không phải Huyết Sát có nhắc đến cái Chiêu Hồn Phiên gì đó sao?" Cẩu Đắc Thắng đề nghị.

"Chiêu Hồn Phiên à? Tôi nhớ là trong đống tang vật của phó thị trưởng Toàn có đó, thế nhưng nó đã bị phù phép rồi. Yêu quái mà chạm vào thì sẽ để lại yêu khí, đám người Tu Chân Giới liệu có gây khó dễ cho các người không? Hơn nữa phó thị trưởng Toàn đã chết, cảnh sát rất coi trọng ông ta, tang vật đều bị thu giữ ở trong biệt thự, được canh gác rất nghiêm ngặt. Khó lắm." Lý Thiếu Dị nhíu chặt mày, mặc dù rất đau lòng vì Tống Nhã có tình cảm với Bao Viên, nhưng anh vẫn biết lấy đại cục làm trọng.

"Được được được... Như vậy thì... Hồ Xuân Phương, Lang Uy! Hai người đi kêu gọi toàn bộ yêu quái bao vây cả thành phố này, một giọt nước cũng không để thoát, khiến ma trành không lẻn ra được. Hoa Nam! Cô đi tìm Điêu Vô Thủ nhờ cô ta ăn trộm Chiêu Hồn Phiên đi, cứ nói là tôi nhờ cô ta ăn trộm lần cuối thôi. Yêu quái còn lại thì nhanh đi bắt ma trành, bắt được bao nhiêu hay bấy nhiêu..." Quan Tam ra lệnh xong, Hứa Già đau đớn rên rỉ: "Quan Tam... bụng em đau quá..."

Quan Tam vội chạy tới ôm Hứa Già, cái móng vuốt con con cứ khoan khoái múa máy trong bụng nàng. "Sắp sinh rồi sao?" Lang Băng đến gần, nhìn một chút rồi nói: "Hứa Già là người, người sinh con thì tôi nghĩ vào bệnh viện đẻ đi." Quan Tam nghe lời, ôm Hứa Già định đi. Bao Phương vội kéo cô lại: "Bao Viên thì sao đây?"

Quan Tam cắn răng, giậm chân. Cô đành ôm Hứa Già đưa cho Hướng Tiểu Xảo, nói với Lang Băng: "Hai người các cô đưa em ấy đến bệnh viện giúp tôi. Nhất định phải bảo vệ em ấy cho tốt đó." Lang Băng cùng Hướng Tiểu Xảo cẩn thận ôm Hứa Già, gật đầu rời đi.

Trong phút chốc, bầu trời sáng choang, đám ma trành chưa kịp ẩn nấp đã thống khổ ngã xuống đất, kêu gào ai oán, tình cảnh vô cùng tang thương. Những người không chịu nổi thì bịt tai lại, run rẩy sợ hãi. Quan Tam không nhìn nổi nữa: "Mao Thuận! Cô đưa những người không liên quan rời khỏi đây. Sau đó dùng pháp thuật xóa sổ ký ức hôm nay của họ đi." Mao Thuận nhận mệnh.

Quan Tam hướng đám yêu quái còn lại: "Những con ma trành này không thể cứ để như vậy được, các người có biện pháp gì không?"

Tiểu Ô đứng ra nói: "Tôi có biện pháp." Nói xong liền biến thân thành một con quạ đen khổng lồ, bay lên giữa không trung rồi cất lên tiếng kêu. Tức khắc một đàn quạ đen từ bốn phương tám hướng đổ về cùng một phía, che chắn toàn bộ ánh mặt trời, đại học N lại tối đen trở lại. Rất nhiều năm về sau, người dân thành phố N vẫn còn bàn tán xôn xao về sự kiện hùng vĩ đầy kỳ thú này.

Không bị ánh mặt trời chiếu xạ nữa, đám ma trành dễ chịu đi nhiều, nhưng Tiểu Ô đang bay trên đỉnh đầu lại kêu lên: "Mẹ kiếp! Có người dùng bi thép bắn chúng tôi, chúng tôi không kiên trì được lâu đâu." Bầy yêu quái ở bên dưới căm hận đến nghiến răng, nhưng đành bất lực. Chốc lát sau, Hoa Nam xuất hiện, cô cắm Chiêu Hồn Phiên xuống đất, trải ra Phiên bố, từng tia Thụy Quang lóe lên, đám ma trành đều bị hút vào bên trong cờ. Bầy yêu quái cẩn thận đếm lại, xác nhận không thiếu con nào mới bắt đầu cất cờ. Đàn quạ đen cũng bay tản đi, Tiểu Ô biến lại hình người, che cái ót mà chửi bới không ngừng: "Cái đầu của cha mày... mẹ nó! Con người dám dùng bi thép bắn chúng tôi."

Quan Tam muốn an ủi nhưng lại không biết phải nói gì, Hoa Nam chỉ tay vào Chiêu Hồn Phiên, nói: "Cái này xử lý thế nào đây? Vạn con ma trành toàn là oan hồn. Mọi người cũng biết là hiện giờ Địa Phủ muốn giữ gìn hình ảnh hòa bình, Quỷ Sai chỉ thu nhận một lượng hồn ma trong giới hạn thôi. Mặc dù Quỷ Môn Quan phải đến giờ Tý mới mở, nhưng oan hồn nhiều như thế thì Quỷ Sai cũng không có khả năng nhận hết được. Hơn nữa chúng bị nhốt trong Chiêu Hồn Phiên lâu như thế thì chẳng khác gì hồn phi phách tán cả."

"Lúc này thì phải nhờ đến lão Thử tôi đây, cho nên loài chuột chúng tôi cần phải được tôn trọng. Tôi đã nói với các người rồi." Sở Bất Cụ cười hèn mọn, lộ ra hai cái răng chuột, hưng phấn nói.

"Rồi rồi rồi... Sở Bất Cụ à, ông mở lớp dạy học nhiều quá nên bắt đầu dài dòng rồi hả?" Quan Tam phẩy tay, nói: "Có bản lĩnh thì thể hiện đi."

"Tôi sẽ triệu hồi đàn chuột đào đất sâu đến tận Hoàng Tuyền Lộ, rồi trực tiếp đưa đám oan hồn xuống địa phủ là xong." Sở Bất Cụ vểnh râu mép, lắc người liền hiện nguyên hình. "Ngoại hình của tôi không tệ chứ? Bài thơ Thạc Thử trong Thi Kinh năm đó là lấy hình tượng của tôi mà viết ra đấy..."

Quan Tam gầm lên: "Sở Bất Cụ!! Ông mà còn dài dòng nữa thì tôi sẽ nhổ cái răng chuột của ông đó!"

"Được được được." Sở Bất Cụ rít lên chói tai. Nháy mắt, vô số con chuột cống bẩn thỉu khiến người khác nhìn mà ghê tởm như từ dưới đất trồi lên, chạy ào đến đại học N. Sở Bất Cụ ra lệnh, bầy chuột cùng lúc đào đất. Qua một lúc, Sở Bất Cụ trèo lên, bầy chuột chạy tán loạn. Bên trong hố, khói mù cuồn cuộn tỏa ra, không giống với đám khói bay lên trời như nhân gian, đám khói này bay là đà trên mặt đất như một dòng nước, dần dần tạo thành một con đường. Mọi người nhận ra đây chính là Hoàng Tuyền Lộ trứ danh.

"Nhất định phải mang hồn phách Bao Viên trở về đó." Bao Phương dặn dò Quan Tam.